Bạch Nhược Linh ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập tràn nước mắt.
Gương mặt cô gái tan nát, đau khổ đến tột cùng, như thể linh hồn lìa khỏi thể xác.
"Mẹ cháu... mất vì tai nạn giao thông. Người gây tai nạn tìm , tên là Trác Dương Hào, lái xe buýt. Gần đây, lẽ các cháu gặp nhiều . Theo lời khai, cháu đột ngột lao đường, trời mưa lớn, dù phanh gấp nhưng kịp... Chú biện minh cho , Trác Dương Hào gây cái chết, nên chú nghi ngờ là ác linh, vì mới nhờ Tiểu Diệp hỏi bà Tôn... ác linh. Anh cũng đau khổ, còn để bộ tiền tiết kiệm cho cháu, mong cháu cuộc sống hơn."
Ông xổm xuống, nước mắt chảy dài gò má: "Nhược Linh, xin cháu. Chú dám cho cháu , vì sợ cháu mất chấp niệm. Tiểu Diệp , chỉ chấp niệm đủ mạnh mẽ mới giúp cháu sống sót... Nhược Linh, cháu chú ?"
Đôi mắt cô gái đen kịt, trống rỗng, chỉ nước mắt ngừng tuôn rơi.
Vẻ tuyệt vọng , Trương Bân từng chứng kiến.
Trong thế giới thực.
Vụ án mạng xảy , đồn cảnh sát cử đến đưa Bạch Nhược Linh về.
Trương Bân đón tiếp cô, trao di vật của và rót nước nóng.
Lúc đó, cô cũng ngơ ngác như , nước mắt tuôn rơi, đôi mắt vô hồn, như một con rối giật dây.
Diệp Tinh Du cũng bàng hoàng, kinh hãi.
Cậu vô thức Bạch Nhược Linh.
Đôi môi trắng bệch của cô mấp máy, như đang thì thầm điều gì, nhưng phát âm thanh.
Linh hồn cô dường như lạc lối ở một nơi xa xăm. Vẻ đau khổ tột cùng của cô khiến tim Diệp Tinh Du quặn thắt.
"Nhược Linh..." Cậu nghẹn ngào, lời đều trở nên vô nghĩa, thể xoa dịu nỗi đau .
Bất chợt, từ đôi mắt Bạch Nhược Linh trào những giọt nước mắt đỏ tươi.
Trên khuôn mặt tái nhợt, những vệt huyết lệ rực rỡ đến đau lòng.
Cùng lúc đó, làn da cô dần trở nên trong suốt.
Ánh sáng nhạt nhòa ngoài cửa sổ xuyên qua cơ thể cô, biến cô thành một hình nhân giấy mỏng manh, xinh đến lạ thường!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-115.html.]
Diệp Tinh Du kinh hãi, nhanh chóng nhận - Nhược Linh mất chấp niệm!
Cô đang rơi trạng thái nửa sống nửa chết, giống như Hứa Bảo Nam !
Trong cơn hoảng loạn, vội vã nâng khuôn mặt cô lên: "Nhược Linh! Nhìn tớ ! Làm ơn, hãy tớ! Tớ là Diệp Tinh Du! Dù chuyện gì xảy , chắc chắn sống thật hạnh phúc! Chúng hứa mà? Cùng đại học, kết bạn, du lịch khắp thế giới... Nhược Linh, xin đừng bỏ cuộc!"
Trương Bân cũng bối rối: "Nhược Linh, cháu... đừng dọa chú. Hãy tỉnh táo . Chúng cùng trở về. Chú sẽ nấu những món ngon cho cháu. Chú hứa, sẽ giải thích chuyện cho cháu! Hãy tin chú!"
Cô nhắm mắt , ngã vòng tay Diệp Tinh Du.
Toàn bộ giấc mơ sắp c.h.ế.t chìm trong bóng tối.
Ngoài cửa sổ, mưa trút xối xả, gió rít gào, ban ngày cũng tối tăm như ban đêm, thời gian dường như còn tồn tại ở nơi .
Trong nhà Diệp Tinh Du, cô gái mê man giường, cơ thể nửa trong suốt đổi. Lớp giấy mỏng manh bao phủ bên ngoài ngày càng trở nên trong suốt hơn.
một tia sinh lực mong manh vẫn còn níu giữ cô.
Diệp Tinh Du nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Liễu Thiên Nghi, khi Trương Bân gọi đến, đang quỳ bên giường, cố gắng hô hấp nhân tạo cho cô.
cô dám ấn mạnh lồng n.g.ự.c Bạch Nhược Linh, vì lớp giấy trong suốt quá mỏng manh, như thể chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan.
"Nhược Linh..." Diệp Tinh Du liên tục cầu xin, đặt tay lên trán cô, nước mắt rơi xuống giường, tạo thành những vòng tròn mờ ảo: "Làm ơn... xin đừng rời ..."
còn cách nào để đánh thức cô? Cô còn gì để níu kéo thế giới nữa?
"Nhược Linh, hãy nghĩ đến bà Vương ... Nếu cuối cùng tất cả chúng đều cùng một kết cục, và sẽ gặp . nếu gặp bà trong tình trạng , bà chắc chắn sẽ giận ... Bởi vì bà sống thật , khám phá thế giới rộng lớn , mới đến gặp bà ... Bà đang chờ , chờ kể về những điều thú vị trong cuộc sống của . Cậu nhẫn tâm để bà thất vọng ?"
Tại , tại miệng vụng về đến thế? Rốt cuộc gì mới thể đánh thức cô đây?
Bất ngờ, con ngươi lớp mí mắt mỏng manh, gần như trong suốt của Bạch Nhược Linh khẽ lay động.
Những đang chờ đợi cô tỉnh hề rằng, thế giới mắt cô biến thành một biển m.á.u tanh.
Cô vẫn mặc chiếc váy yêu thích - chiếc váy mua cho cô. Chiếc váy lụa trắng dài thướt tha, tung bay trong làn gió hôi thối nơi đây.
Cô đến nơi nào. Chỉ cảm thấy thế giới thật kinh tởm.