Xung quanh là những ngọn núi rác đen ngòm, mùi hôi thối xộc thẳng  mũi, ruồi nhặng bu đầy. Cô  chân trần, đôi chân trắng nõn như hoa sen lấm lem trong vũng nước đen kịt. Mặt nước nổi váng dầu và những con sâu ghê tởm đang uốn éo, nhảy múa.
Cô hoang mang, lạc lõng.
Khi đôi mắt dần thích nghi với màu sắc nơi đây, cô mới nhận  trong những ngọn núi rác   vô  con , chúng nhung nhúc như đàn kiến bò lên bò xuống.
Chúng mang hình dáng con , nhưng  bò trườn như loài vật. Tứ chi nhỏ bé như chân châu chấu, bàn tay như những chiếc xẻng  ngừng đào bới, tìm kiếm thức ăn  nhét  miệng.
Từ  bầu trời đỏ ngầu, những đống rác rưởi  ngừng rơi xuống như mưa.
Cô bước lên một bước, mặt nước  chân lập tức vỡ tan.
Tiếng nước khẽ khàng, nhưng  thu hút sự chú ý của tất cả. Khi chúng nhận  cô đang đến gần, tất cả đều dừng .
Chúng đồng loạt  đầu  cô.
Đám   cả nam lẫn nữ, đều trần truồng. Trên cái đầu trọc lóc của chúng  một lớp lông tơ trắng muốt. Đôi mắt chúng như mắt ruồi, với vô  tròng mắt nhỏ ghép , chèn ép đến mức mí mắt phồng rộp, phát  ánh sáng đỏ rực. Trong miệng mỗi  đều  một chiếc lưỡi dài nhọn màu da , phủ đầy những chiếc gai mềm mại màu trắng.
Một cảnh tượng quái dị đến rợn , nhưng   khơi dậy bất kỳ cảm xúc nào trong lòng Bạch Nhược Linh.
Cô  sợ hãi, cũng  bỏ chạy. Cô chỉ ngơ ngác . Một lúc , cô cảm thấy mặt  ngứa ngáy.
Cô đưa tay lên gãi,  kinh hãi nhận  tay  đầy máu.
Máu và nước mắt  ngừng tuôn rơi, đọng  nơi cằm  nhỏ xuống chiếc váy.
Chiếc váy trắng lập tức  nhuộm đỏ, màu đỏ tanh tưởi lan rộng, biến chiếc váy thành một thứ kinh khủng.
Những con   núi rác lũ lượt bò xuống,  cách cô một   xa  gần, quan sát.
Rồi ngày càng  nhiều sinh vật kỳ lạ kéo đến. Đến khi Bạch Nhược Linh định thần, chúng  tụ tập đông nghịt, hàng ngàn con, chia thành hai hàng, như đang ngắm  một loài vật kỳ lạ -
Trước mặt cô, một con đường  hình thành.
"Vù vù..."
Trong sự tĩnh lặng đáng sợ, những sinh vật bò trườn  dùng bàn tay thô kệch vuốt ve chiếc lưỡi đầy lông tơ, hoặc dụi đôi mắt lồi , phát  những tiếng "rít rít" ghê rợn như móng tay cào  bảng đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-116.html.]
Cô dường như  ,   thấy gì, bước qua vũng nước đục ngầu, chậm rãi tiến về phía .
Lúc , một sinh vật bên cạnh,  lẽ quá khích, vô tình vặn lìa đầu , xoay tròn nó như một quả bóng trong tay.
 ngay cả hành động kỳ quái đó cũng  thể khiến cô  bất kỳ phản ứng nào.
Con đường do những sinh vật quái dị tạo thành vẫn kéo dài vô tận. Cô bước qua những ngọn núi rác rưởi, cho đến khi  mặt dần hiện  một con đường thủy rộng lớn và tĩnh mịch.
"Vù vù..."
Đến đây, đám sinh vật kỳ dị lập tức tan rã. Chúng  lao  những ngọn núi rác, bắt đầu tìm kiếm thức ăn.
Không còn đường  .
 cô cũng    đầu. Cô như một con rối vô hồn, chậm rãi bước xuống nước. Nước  sâu, chỉ đến ngang eo.
Trong làn nước đục ngầu, vô  con cá hải tượng lững thững bơi lội.
Thỉnh thoảng, những chiếc vảy cá lạnh lẽo cọ  bắp chân cô. Cô cúi đầu, thấy tất cả cá hải tượng đều  khuôn mặt , đủ  lứa tuổi, giới tính. Chúng lặng lẽ  cô. Khuôn mặt chúng trắng bệch vì ngâm nước, cả vùng nước tràn ngập những khuôn mặt trắng bệch , như những hồn ma đáng sợ.
Cô cũng  chúng, vô cảm.
Dần dần, những khuôn mặt cá  bắt đầu né tránh ánh mắt của cô. Đôi mắt chúng hoảng loạn, sợ hãi,  chúng chậm rãi tản .
Cô gắng sức vượt qua con đường thủy, tiếp tục tiến thẳng. Không    bao lâu, cô thấy ở phía xa xa, một chiếc mặt nạ khổng lồ hình mặt  dần hiện   đường chân trời. Đến gần hơn, cô thấy chiếc mặt nạ treo lơ lửng   trung, cao hàng ngàn mét.
Con đường thủy chia đôi chiếc mặt nạ, một nửa là khuôn mặt tươi  hiền hậu, một nửa là khuôn mặt  lóc độc ác.
Cô đến gần,   chiếc mặt nạ và ngước . Chiếc mặt nạ như   từ sứ trắng tinh khiết.
Như cảm nhận  ánh mắt cô, khuôn mặt tươi  đột nhiên rơi lệ. Những giọt lệ đỏ tươi rơi xuống làn nước trong veo, loang  như vũng m.á.u lớn.
Cô bước qua chiếc mặt nạ.
Mực nước rút dần, cô bước lên bờ. Càng tiến sâu, những tòa nhà bắt đầu xuất hiện hai bên đường. Từ những căn nhà thấp bé, chúng dần biến thành những tòa cao ốc, nguy nga tráng lệ, nhưng  vắng bóng .
Nơi , ngay cả những sinh vật bò trườn cũng biến mất, tĩnh lặng đến rợn .   những ô cửa sổ hai bên đường, những dấu tay đỏ đen in hằn, như những lời nguyền rủa câm lặng.