Những đỉnh trụ cũng cùng một cảnh tượng như . Bọn họ đang đánh đập và tàn sát lẫn . Người nào c.h.ế.t thì sẽ bọn họ ăn thịt, hoặc là ném trong bóng tối sâu thấy đáy ở giữa các khối trụ.
mỗi khi một c.h.ế.t thì ở giữa khối trụ sẽ đưa lên một mới.
Bọn họ bận rộn. Bận rộn c.h.é.m g.i.ế.c , bận rộn kéo bè kết phái, nên thời gian cô.
Bạch Nhược Linh chậm rãi xuống dốc, tiến khu rừng trắng xóa. Cát đáy cũng trắng toát. Người rơi xuống nhanh chóng cát trắng hấp thụ, đến xương cũng ăn mòn và tiêu hóa.
Bạch Nhược Linh nghĩ thầm, lẽ tiêu hóa xong sẽ biến thành một mới, đưa lên ...
lúc , cô chợt nhận điều gì đó, dừng bước.
Một giây , một cái đầu rơi xuống mặt cô, nện mạnh cát trắng.
Cô ngẩng đầu, thấy phía đang thò đầu xuống .
Đó là một khuôn mặt bình thường, nhưng đầy vẻ ác độc.
Thấy ném trúng cô, đàn ông tỏ vẻ thất vọng, cố gắng nhổ nước bọt cô.
Rõ ràng quen , nhưng ông tràn đầy ác ý.
Bạch Nhược Linh tức giận, dùng đôi chân rỉ m.á.u giẫm lên cái đầu , vùi sâu xuống đất, tiếp tục bước .
Phát hiện khách mời mà đến, những đỉnh trụ như tìm thấy đồ chơi mới, tạm thời ngừng tàn sát, bắt đầu tấn công cô.
Cô né tránh, bước tiếp... những t.h.i t.h.ể ném xuống đầy m.á.u tươi, nên khi khỏi khu rừng trắng xóa, cô bẩn thể tả.
Bước chân cô chậm , cô thực sự mệt.
Môi cô khẽ mấp máy, thì thầm thành tiếng:
"Mẹ ơi, con nổi nữa ..."
Hồi nhỏ, cô và cùng công viên...
Công viên lớn, cô quá nhỏ. Nên cô nũng nịu đòi cõng.
Mẹ mỉm , xổm xuống, cõng cô lên lưng.
"Nhược Linh vẫn còn là em bé nhỉ." Mẹ : "Khi nào mới cần cõng đây?"
Khi đó, Nhược Linh vẫn chỉ là nhũ danh của cô.
"Con cả đời ẵm bồng..."
Tiếng thì thầm ngây ngô, cô bé níu chặt cổ .
Rồi, ấm từ tấm lưng vỗ về cô giấc ngủ chập chờn.
Tiếng tim thình thịch, vang vọng như nhịp trống, dội lồng n.g.ự.c nhỏ bé, ru cô miền mơ.
Khi cô tỉnh giấc, ráng chiều rực đỏ phía tây như thiêu đốt cả bầu trời.
"Bầu trời như nhuộm lửa nghiệp chướng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-118.html.]
Bước chân cô nặng trĩu, thể tê dại, tựa như một con rối vô hồn.
Từng bước, từng bước, cô tự lệnh cho tiến về phía , trong vô thức.
Nơi đây, vầng thái dương đỏ rực lơ lửng, một ngọn lửa bất động.
Thế giới chiếu sáng, nó nhuộm trong sắc đỏ kinh hoàng.
Cô bao lâu, bao xa...
Rồi, tiếng sóng vỗ ì oạp vọng đến tai.
Ngước mắt, cô thấy một biển m.á.u vô tận, bờ bến.
Sóng trào dâng, bọt m.á.u đỏ ngầu, sương mù đỏ tươi bao trùm mặt biển.
Trong màn sương , một bóng đen khổng lồ lững thững bước giữa lòng biển sâu.
Cảm xúc tê liệt bỗng trào dâng, lồng n.g.ự.c phập phồng, thở gấp gáp.
"Mẹ ơi..." tiếng gọi khô khốc bật từ đôi môi nứt nẻ.
"Nhược Linh, con gái bé bỏng của ..."
Giọng bi thương của vang vọng trong bóng tối, bao trùm cả thế giới.
Trong giọng , nỗi xót xa và thương tiếc vang vọng.
"Mẹ ơi!" Cô gào lên, tiếng kêu xé lòng.
Linh hồn mệt mỏi như tiếp thêm sức mạnh, cô lao về phía biển máu, nhanh như một cơn gió.
Linh hồn mệt nhoài bỗng bùng lên ngọn lửa quyết tâm, cô lao về phía biển máu. chỉ một khắc, ngọn sóng dữ dội giáng xuống, quật ngã cô tàn nhẫn bờ cát.
Đất trời chao đảo, nội tạng như xé toạc, cơn đau thấu xương.
Cô quỳ rạp xuống, cơ thể run rẩy, thể gượng dậy.
Bóng đen khổng lồ trong sương m.á.u dừng , đôi mắt thẳm sâu xuống cô.
Cô gái nhỏ bé, một chấm đỏ giữa bãi đá đen, vùng lên, lao về phía biển cả hung tợn.
Ầm... ngọn sóng hung hãn gầm thét, hất tung cô trở .
Cô lăn lộn cát, đá nhọn cứa da thịt, nhưng cơn đau thể xác lu mờ nỗi đau trong tim. Cô lên, chập choạng tiến về phía biển.
Ầm... một nữa, một nữa...
Vết thương chồng chất, nước biển mặn chát thấm , xé rách da thịt, nhưng cô vẫn kiên cường, như một hạt cát nhỏ bé chống cuồng phong.
Có lúc, cô tưởng chừng gục ngã, ý thức chìm bóng tối. đôi chân vẫn bước, bàn tay vẫn vươn , vô thức tìm về biển cả.
Những bóng đen khổng lồ vượt qua biển máu, tụ tập bờ cạn, che khuất vầng thái dương đỏ rực, xuống cô gái nhỏ bé đang quỳ gối bò về phía biển.
Cô nghiến răng, cơ thể run rẩy, từng bước chậm chạp tiến về phía biển. khi đầu ngón tay chạm làn nước, một ngọn sóng nhẹ nhàng đẩy cô trở .