Thi thử…?
Bạch Nhược Linh  mất mấy giây mới nhớ  chuyện đó.
Lúc  do xáo trộn chỗ , cô tình cờ  cạnh Hứa Bảo Nam. Khi đó   còn  tỏ tình, chỉ cúi đầu lặng lẽ kéo bài thi của cô sang chép.
Cô im lặng — cũng coi như giúp đỡ.
Vậy mà  đó...     những lời đó?
Còn kiểu tóc...? Cô chỉ vì ngại tóc vướng  mặt nên mới tết gọn một bên. Đây chẳng  là kiểu tóc... phổ biến  ?
Hàng loạt suy nghĩ hỗn loạn chạy qua đầu cô.   cô  im lặng.
Cô  cần giải thích. Cũng  .
Vì rõ ràng, Sơn Du  cần câu trả lời. Những lời cô   —   để  mà để xả giận, để dìm  khác xuống bùn, để   lòng ai đó.
Cô hiểu quá rõ .
Nếu  tiếp tục sống sót, tiếp tục bước về phía , cô  học cách bịt tai với những lời bẩn thỉu. Không nên lãng phí thời gian  đám  như .
Cô  mục tiêu. Có lý tưởng. Cô  cần  bạn với bọn họ.
Bạch Nhược Linh thu dọn sách vở, lặng lẽ  lên, bước  khỏi lớp mà  thèm  đầu .
Sau lưng, tiếng Mộ Linh Nhi bật  mỗi lúc một to.
Phương pháp công kích tinh thần tạm thời   kết quả. Một chiến thắng ngắn ngủi, nhưng cũng đủ  cho  khí đặc quánh .
Haiz… Một ngày dài thật đằng đẵng.
Sơn Du — đanh đá.
Mộ Linh Nhi — giả nai.
Lục Hoài An —  ,  nết.
Hứa Bảo Nam — tự cho  là trung tâm vũ trụ.
Giáo viên chủ nhiệm — công khai thiên vị.
Còn ... là một tập hợp hỗn tạp những ánh mắt lạnh nhạt, những lời xì xào hèn mọn, những cử chỉ vô tình đầy ác ý.
Chỉ khiến   thêm mệt mỏi mà thôi.
Nếu bắt  lựa chọn... Bạch Nhược Linh thà đối mặt với quỷ còn hơn.
Ít , quỷ   giả vờ. Quỷ    cợt  đ.â.m lén  lưng. Không  “ đạo lý”  dùng nó để giày xéo  khác.
Người  vẫn thường  — quỷ chỉ ám những  yếu bóng vía.
Vậy   vì cô yếu đuối nên mới  quỷ tìm tới?
Hay là... giống như con , quỷ cũng bắt nạt kẻ yếu?
... cho dù , cũng   lý do,   cơ hội chứ?
Tại ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-12.html.]
Vì  cô   quỷ bám theo?
Cô nghĩ mãi  .
Cuối ngày hôm đó, Bạch Nhược Linh cảm thấy bản  chẳng khác gì Đường Tăng  vượt qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn.
Tại một góc ven đường,  ánh đèn dầu lập lòe và làn khói mờ ảo từ các quầy hàng, cô  lặng lẽ ăn hết phần bánh tráng như đang tự thưởng cho chính  vì  sống sót.
Sau đó, cô lững thững bước lên xe buýt.
Giờ tan tầm  qua, xe vắng . Đèn neon ngoài đường lấp lóe ánh sáng xanh đỏ, phản chiếu lên cửa kính khiến khung cảnh mờ mịt như một giấc mộng uể oải.
Và  — cô bất ngờ nhận  một gương mặt quen thuộc.
Một  đàn ông trung niên, đeo kính, mặc vest chỉn chu, giày da sạch sẽ, trông  hơn ba mươi tuổi. Không  trai, cũng chẳng  — dáng vẻ lịch sự, nghiêm túc, như một nhân viên văn phòng điển hình.
Ông chú  sống cùng tòa nhà với cô.
Căn 201, đối diện với căn 202 của Diệp Tinh Du. Cũng là   thuê nhà giống  con cô.
Thỉnh thoảng họ  chạm mặt khi   chung cư, nhưng chỉ dừng  ở mức gật đầu xã giao.
Nhận  ánh mắt của cô, ông chú cũng ngẩng lên, gật đầu nhẹ.
Một cái gật đầu đơn giản. ... Bạch Nhược Linh  cảm thấy là lạ.
Có thể do ánh sáng chập chờn của xe buýt? Hay do bản  quá mệt mỏi?
Sắc mặt ông ... xanh xao đến đáng sợ.
Vầng trán nhợt nhạt, ấn đường tối sầm, như phủ một lớp tro lạnh. Một thứ cảm giác...  lành lẩn khuất trong  khí.
Trong xe  yên tĩnh. Chỉ  tiếng máy xe đều đều lăn bánh  đường, lâu lâu vang lên vài âm thanh nhè nhẹ khi ai đó đổi vị trí .
Cô ngả   ghế, định chợp mắt một lúc, thì bất ngờ —    xuống ghế bên cạnh.
Mắt cô bật mở theo phản xạ.
Là ông chú hàng xóm.
Không chờ cô mở lời, ông   nhanh chóng rút  một tấm danh , đưa qua như thể đang  việc gì đó cực kỳ hệ trọng, giọng run rẩy, tốc độ  cực nhanh:
“Cháu gái… chú tên là Từ Mục Hiến, Chú ở tòa  2 khu chung cư Lâm Đường. Chúng   gặp  , đúng ?”
“Cháu… cháu  thể giúp chú một việc  ? Là...  xem… hàng ghế cuối xe...Có một  phụ nữ tóc dài đang  ?”
“Nhìn thôi, đừng  đầu mạnh. Đừng để cô  phát hiện. Chỉ cần giả vờ lục cặp  liếc nhẹ về phía …  ?”
Bạch Nhược Linh sững sờ.
Cô ngập ngừng gật đầu.
Sau đó cúi , giả vờ lục tìm gì đó trong cặp sách, mắt khẽ liếc  ...
Hàng ghế cuối — tối om, mờ mịt.
Chỗ cô  quá gần đầu xe,   cận nặng, nên   rõ lắm.  bằng trực giác... cô cảm nhận  —   ai cả.
Cô nhỏ giọng  với ông chú: “Không  ai ở đó cả ạ.”