Quả nhiên là thế.
Một giây , Chước Khánh Giang hỏi: "Vậy bố em ?"
Bạch Nhược Linh nhẹ giọng: "Cũng c.h.ế.t ."
Đối với cô, chẳng khác gì chết.
"Biến thành trẻ mồ côi ? Cũng giống Tiểu Mẫn thôi..." Gã dùng giọng điệu chẳng cả, an ủi cô: "Cũng cần đau khổ. Dù ai cũng sẽ chết."
Bạch Nhược Linh ngờ rằng, khi cô qua đời, đầu tiên ân cần hỏi thăm là tên g.i.ế.c mặt.
Cô cay đắng.
"Đáng thương thật... Còn nhỏ như , sống thế nào đây." Chước Khánh Giang nửa thật nửa giả tiếc nuối: "Không bằng ở đây ?"
Bạch Nhược Linh dựa tường, mặt trắng bệch cảm xúc, như tờ giấy trắng bi thương.
Ngô Kính Tâm vẫn tựa vai cô, cơ thể lạnh lẽo.
Chước Khánh Giang gõ thìa thành chậu, tiếng "đinh đinh" khó chịu. Gã tiếc nuối: "Haiz, lẽ gặp rắc rối lớn . Cô đến, thêm em. chuyện , em sống, c.h.ế.t đây?"
Muốn sống, chết?
Lúc cô trả lời thế nào nhỉ?
Bạch Nhược Linh nữa. Cô ngước mắt, trở về hiện tại—
"Chuyện là như thế. Cháu nghĩ, ác linh là Chước Khánh Giang. Gã ẩn nấp trong cửa hàng băng đĩa cổng trường. Cháu gã bắt cóc, nhốt tầng hầm."
Từ Mục Hiến ngốc nghếch hỏi: "Vậy, chúng sắp c.h.ế.t hả?"
thế. Họ sắp c.h.ế.t .
Trong phòng , chỉ Từ Mục Hiến ngạc nhiên phát hiện .
Trong lúc kể, tay Bạch Nhược Linh Diệp Tinh Du nắm chặt. Tay to và ấm. Cô dựa ấm đó, kể xong chuyện, nắm c.h.ặ.t t.a.y , nhợt nhạt: "Diệp Tinh Du, nếu g.i.ế.c ác linh, tớ chắc chắn sẽ chết..."
"Không!" Diệp Tinh Du tái mặt, nhanh: "Cậu đừng nghĩ . Chỉ cần ác linh là ai, chúng sẽ g.i.ế.c nó!"
Lúc , tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Mọi giật . Trương Bân thủ thế, hiệu im lặng, lấy s.ú.n.g từ ngăn tủ, cửa hỏi: "Ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-121.html.]
"Ông !" Ngoài cửa là giọng Quan Chính Hạo, hoảng hốt: " việc gấp, mượn điện thoại !"
Trương Bân mở cửa. Quan Chính Hạo lo lắng như gấu nâu, như s.ú.n.g liên thanh: "Ông ! phiền muộn thế ! hết cách . báo cảnh sát. Vợ cho gặp con, còn đổi điện thoại!"
Ông rưng rưng: "Anh cho mượn điện thoại gọi cảnh sát !"
Trương Bân lùi , trầm giọng: "Vào trong chuyện..."
Ông đến đúng lúc, thể thức tỉnh cuối cùng.
Trong nhà Trương Bân, tụ tập.
Sau khi thức tỉnh Quan Chính Hạo, Trương Bân cho ông thời gian tiếp nhận, lên tầng tìm bà Vương. mắt mèo tối tăm, giấy mở cửa.
Bà Vương rời khỏi giấc mơ sắp chết...
Mưa lớn trút xuống, thế giới dường như chỉ còn tòa nhà . Và tòa nhà , chỉ còn họ.
Khi Trương Bân buồn bã về nhà, đang trong phòng khách.
Quan Chính Hạo chuyện, tức giận: "Ác linh là thằng nhãi cửa hàng băng đĩa hả? đánh mười thằng như nó cũng ."
Loại cơ bắp chẳng khác gì bao cát như ông lời quả thật cho khác cảm giác an .
Từ Mục Hiến ở một bên, trong mắt ông nhất thời hiện lên hình trái tim.
"Cháu nghĩ là ..." Diệp Tinh Du nhíu mày phản đối: "Bà Tôn từng , ác linh thì vẻ vô hại, chẳng qua là bởi vì nó chết, cũng tại c.h.ế.t thôi. một khi nó thức tỉnh thì sẽ trở nên nguy hiểm, còn thể tạo ảo ảnh nữa. Tương đương với việc chúng ở trong tối, nó ở ngoài sáng, biến thành chúng ở ngoài sáng, còn nó ở trong tối."
"Hoặc là..." Trương Bân sờ bên hông : "Dẫn nó khỏi cửa hàng bán băng đĩa, đó dùng s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t nó."
"Đạn thể g.i.ế.c c.h.ế.t ác linh ?" Liễu Thiên Nghi lạnh lùng : "Ngược , thể mua đồ uống và mời nó, hạ thuốc ngủ trong đó."
"Cháu... một biện pháp hơn..." Bạch Nhược Linh mở miệng.
Giọng của Bạch Nhược Linh mềm mại bình tĩnh, nhưng khi cô mở miệng, tất cả đều yên lặng lắng cô :
"Ở chỗ Diệp Tinh Du một lá bùa bà Tôn cho, thể g.i.ế.c c.h.ế.t ác linh. Cháu nghĩ một biện pháp đơn giản hơn. Cháu thể giả vờ đến đó mua album, đó dùng tiền bọc lá bùa đó . Nó chắc chắn sẽ mở tờ tiền . Chỉ cần nó chạm lá bùa đó là chúng thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t nó ."
Quan Chính Hạo hỏi: "Bùa gì cơ?"
Diệp Tinh Du lấy bùa tùy và đặt lòng bàn tay giải thích: "Trừ cháu , tất cả khác đều chạm nó, nếu sẽ trực tiếp g.i.ế.c chết."
Bạch Nhược Linh tiếp tục : "Chước Khánh Giang rằng gã thấy cháu là tim đập thình thịch. Cho nên cháu nghĩ, lẽ bởi vì gã còn g.i.ế.c cháu, vì thế mà cháu trở thành chấp niệm của gã . Nếu để cho cháu mua đồ thì sẽ khả thi hơn."