Mọi  cùng   lá bùa màu đỏ .
Nếu như  thể xử lý ác linh một cách lặng lẽ thì  còn nghi ngờ gì nữa , bởi vì đó là giải pháp  nhất của bọn họ.
 mà—
Quan Chính Hạo thô bạo lớn tiếng : "Chủ ý  tuy rằng  sai, nhưng   thể để cháu gái  tiếp xúc với tên cuồng g.i.ế.c    chứ?"
" thế!" Diệp Tinh Du cũng hiếm khi phản đối: "Không thể để  một   đối mặt với loại  đó ! Vẫn nên để tớ  !"
Bạch Nhược Linh dịu dàng mà kiên định lắc đầu: "Không . Lần   còn  mâu thuẫn với gã  mà... Gã  nhất định sẽ cảnh giác với . Chú Quan  qua  hung dữ, gã  cũng sẽ nghi ngờ."
Liễu Thiên Nghi lập tức xung phong nhận việc: "Nếu thế     là  nhất ?  là nữ, giả vờ là  đến mua album, gã  chắc chắn sẽ  nghi ngờ."
Cô vẫn lắc đầu: "Chị Thiên Nghi, em  chị  ý , nhưng cả thành phố  trống rỗng  đột nhiên xuất hiện một  lạ đến mua album, gã  nhất định sẽ cảnh giác. Tên Chước Khánh Giang  cũng   kẻ ngu. Ngược , gã  vô cùng xảo quyệt và nguy hiểm. Lúc em còn sống, chỉ vì một ánh mắt của em mà gã   bắt em . Anh Hiến, chú Trương, còn cả chú Quan nữa, đều  . Mọi  nếu   là những gương mặt xa lạ thì là  đầy sát khí. Cho nên, chỉ  em trông như vô hại nhất mới thích hợp."
Mọi  đều trầm mặc. Có lẽ bởi vì Bạch Nhược Linh    lý, nhưng để một cô gái nhỏ bé như thế một   đối mặt với một tên cuồng g.i.ế.c , thật sự là  hợp lý lắm.
Huống chi, khi còn sống, tên g.i.ế.c     g.i.ế.c c.h.ế.t cô.
 Bạch Nhược Linh  kiên trì. Cô cho rằng đây là biện pháp an  nhất. Cô  Trương Bân: "Chú Trương, chú  đấy. Cháu   loại  sẽ c.h.ế.t một cách ngu xuẩn."
Trương Bân tất nhiên  cô  thông minh. Ông  đột nhiên   rối rắm, một lúc  mới : "Như  . Chúng    cùng cháu. Ngộ nhỡ gặp nguy hiểm thì còn  thể yểm trợ cho cháu."
Lần  Bạch Nhược Linh  từ chối nữa: "Được.     thể ở quá gần, chỉ  thể ở xa . Tốt nhất là để một  ở cửa chờ cháu."
Nói xong, ánh mắt cô  về phía Diệp Tinh Du.
Diệp Tinh Du   thẳng dậy, như là kỵ sĩ dũng cảm thề với nữ hoàng: "Cậu yên tâm. Nhược Linh, cho dù tớ  c.h.ế.t thì cũng sẽ bảo vệ  thật ."
Ánh mắt cô đầy ý : "Được. Tớ tin tưởng  nhất."
Trương Bân cau mày. Dừng như vẫn cảm thấy như  quá mạo hiểm, nhưng   thể  rõ chỗ nào  thích hợp.
Diệp Tinh Du bảo   tìm xem còn tờ tiền giấy nào .
Cuối cùng, vẫn là Từ Mục Hiến tìm  một tờ tiền giấy 100 tệ trong ví.
"Bọc  là   vấn đề gì nữa đúng ?" Liễu Thiên Nghi  lo lắng mà cắn ngón tay cái của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-122.html.]
"Như thế sẽ  ngăn cách. Em cảm thấy hẳn là   vấn đề..." Diệp Tinh Du  như , nhưng giọng điệu của   dần yếu , trong lòng cũng  yên nổi.
 lúc , Bạch Nhược Linh bỗng nhiên đưa tay  cầm lấy tờ tiền   bọc kỹ!
"Này!!!"
"Nhược Linh!!!"
Tất cả   đều hét lên. Tim Diệp Tinh Du cũng thiếu chút nữa là đình công tại chỗ luôn !
 cô gái vẫn êm   ở đó, cũng   lá bùa mang .
"Tớ  ..." Cô quơ quơ tờ tiền trong tay, dịu dàng : "Cái   thể cầm ."
Diệp Tinh Du  sợ tới mức mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi lạnh.
Từ Mục Hiến cũng lắp bắp : "Em gái, lá gan của em cũng lớn thật đấy..."
Quan Chính Hạo vốn   dọa đến nhảy dựng lên, bây giờ  ngã  trở về chỗ cũ, tâm tình giống như đang  tàu lượn siêu tốc, thấp giọng lẩm bẩm: "Ôi  ơi... Cô gái nhỏ thật dũng cảm..."
Bạch Nhược Linh  cất lá bùa  trong túi  một cách đàng hoàng.
Đã quyết định xong chiến lược, bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn tối như mực, mưa cũng   dấu hiệu dừng .
Đêm nay dường như đặc biệt dài—
Mọi  ước định 8 giờ sáng ngày mai sẽ cùng  xuất phát. Còn tối nay,   sẽ cùng  ở nhà Trương Bân một đêm.
Bạch Nhược Linh và Liễu Thiên Nghi ở chung một phòng.
Lúc nãy Liễu Thiên Nghi vẫn luôn cố gắng cứu cô, cực kỳ mệt mỏi, cho nên cô  nhanh chóng ngủ  .  Bạch Nhược Linh vẫn đang mở to hai mắt, yên lặng tự suy nghĩ gì đó.
Ngoài phòng khách, Trương Bân ho khan một tiếng.
Cô   sự tỉnh táo trong tiếng ho khan đó. Hiển nhiên, trong lòng Cảnh sát Trương cũng  tâm sự nên vẫn  ngủ.
Ngày mai,  chuyện sẽ thuận lợi chứ...
Cô trở , con ngươi đen tựa như hố đen,   một chút ánh sáng nào.
Trời sáng, Bạch Nhược Linh và Liễu Thiên Nghi  tiếng kêu của Từ Mục Hiến đánh thức.