"Thiên Nghi! Thiên Nghi!" Từ Mục Hiến vội vàng đập cửa: "Em mau đến xem  học sinh ! Cậu  trở nên  kỳ quái!"
"Sao thế?"
Liễu Thiên Nghi và Bạch Nhược Linh đồng thời lao . Trương Bân và Quan Chính Hạo cũng  tỉnh.
Tối hôm qua Từ Mục Hiến ở cùng phòng với Diệp Tinh Du. Sáng nay lúc thức dậy, ông  kéo rèm cửa sổ   đột nhiên trở nên hoảng sợ khi  thấy một nửa mặt của Diệp Tinh Du  biến thành màu xám, mạng nhện màu đen từ cổ lan đến hai bên má, giống hệt như mấy con cương thi mà ông   thấy ở trong phim.
Liễu Thiên Nghi vội vàng lấy điện thoại  và nhanh chóng mở đèn pin lên,  đó cô  mở mí mắt của Diệp Tinh Du .
Một bên mắt của  vẫn , một bên còn  thì  biến thành mà màu xám nhạt, phủ một lớp màng màu trắng...
Là bộ dạng của một   c.h.ế.t từ lâu...
Cậu giống như một nửa vẫn sống, còn một nửa  chết. Cả  rơi  trạng thái hôn mê.
"Là vết thương của  ..." Bạch Nhược Linh nhận ,  thể vết thương của Diệp Tinh Du  chuyển biến  hơn .
Liễu Thiên Nghi vội vàng vén tay áo của  lên, mở băng gạc — Quả nhiên, tình trạng của cánh tay  hỏng bét. Đang từ một cánh tay khỏe mạnh biến thành phần  của cánh tay  trở thành màu tím đen kinh , miệng vết thương thối rữa lở loét, chảy  những chất dịch nhầy màu đen.
"Chúng  bắt buộc  mau chóng tiến  giấc mơ tiếp dẫn thôi..." Bạch Nhược Linh     nức nở: "Nếu    sẽ c.h.ế.t mất!"
Liễu Thiên Nghi vội vàng lấy vỏ gối bên cạnh thắt nút vết thương cho : "Bây giờ trông  học sinh   tệ.   mang   đến bệnh viện. Ít nhất cũng  dùng chút thuốc để ức chế nó mới .  mà..."
Cô  vốn định lái xe của  đưa   đến trường.
Trương Bân quả quyết : "Không cần nhưng nữa. Vậy cô đưa Tiểu Diệp  bệnh viện ! Chúng  đưa Nhược Linh đến trường học."
"Ừ, chị Thiên Nghi,   ..." Bạch Nhược Linh vội vàng : "Người lái xe bus   hôm nay vẫn sẽ lái xe tiếp."
Trương Bân   thì  khỏi liếc  Bạch Nhược Linh với vẻ mặt phức tạp.
Dù  thì  lái xe trong miệng cô cũng chính là   hại c.h.ế.t  cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-123.html.]
Bạch Nhược Linh cảm nhận  ánh mắt của ông , giọng điệu trở nên bi thương: "Cháu  là ông   đ.â.m c.h.ế.t  cháu...  chú Trần  cứu cháu và Diệp Tinh Du  nhiều  . Cho nên cháu   lý do gì để hận ông  cả. Huống chi, chờ  khi chúng  tỉnh , tự nhiên pháp luật sẽ đưa  phán quyết... Bây giờ,  thể cứu  Diệp Tinh Du mới là quan trọng nhất."
Mặc dù  Bạch Nhược Linh là một cô bé thông minh   hiểu lý lẽ, nhưng Trương Bân vẫn  sự bao dung của cô  cảm động.
Ông  thở dài  lập tức dứt khoát : "Được. Vậy bây giờ chúng  lập tức hành động!"
Liễu Thiên Nghi lái xe đưa Diệp Tinh Du rời . Mấy  còn  cũng lên xe bus.
Trương Bân đang giải thích với  lái xe rằng  chuẩn  cho sự sụp đổ của giấc mơ.
Còn Từ Mục Hiến vốn   nhiều, bây giờ  càng bởi vì căng thẳng nên càng  nhiều hơn,  ngừng huyên thuyên với Quan Chính Hạo:
“Những tòa nhà bên ngoài trông  đổ nát...  vẫn  thích ứng  với việc thành phố trở nên trống rỗng như thế ... Lúc    phát hiện  điều gì  thích hợp ? Ví dụ như đối tác kinh doanh đột nhiên phớt lờ  gì đó?  ,  sẽ cảm thấy  gì đó  thích hợp.  lâu như  mà  vẫn  thức tỉnh.  nghĩ  càng thông minh thì càng thức tỉnh sớm hơn...”
Quan Chính Hạo vốn  gánh nặng tâm lý  nặng,  khi  Từ Mục Hiến nhắc đến thì  càng lo lắng hơn.
Bạch Nhược Linh  một  ở bên cạnh, điện thoại trong túi quần cô rung lên.
Cô lấy ,  mà  nhận  một tin nhắn?!
Từ  khi   đang  mơ, điện thoại của cô   còn nhận  tin nhắn của   bạn bè nữa. Bây giờ đột nhiên  nhận , hơn nữa còn là một dãy   qua trông  bình thường.
[Nhược Linh, hôm nay   đến tường ?]
[Lần   hỏi   phát hiện  chuyện gì  thích hợp ,  cảm thấy nơi  vẫn luôn   thích hợp. Hôm qua trời mưa, trong nhà    một ai hết,  đáng sợ.]
[Chỗ   giống thế ?]
Sau ba tin nhắn liên tiếp, cô mới đoán  đây là ai: [Là Hứa Bảo Nam ?]
[Ừ, là ...  quên mất là     điện thoại của .]
Cô  chằm chằm  tin nhắn của  , một lúc lâu  mới trả lời: [   thấy  khó hiểu, cũng  nghi ngờ. Bây giờ   thể đến trường  ?]
Đầu bên  của điện thoại, khi nhận  lời mời đột nhiên của Bạch Nhược Linh thì Hứa Bảo Nam cực kì hưng phấn,   bật dậy từ  giường, khuôn mặt đỏ bừng.