ngay đó, nhớ đến lời dặn dò nghiêm trọng của chú Tiền.
“Trước khi trời tối, tuyệt đối đến trường.”
Trái tim đang nhảy nhót của bắt đầu sinh sự bất an. Cậu nghĩ rằng chú Tiền sẽ hại ...
Bạch Nhược Linh :
[Chúng thể gặp ở cổng trường lúc 8 giờ 15 phút. Cậu đừng đến muộn.]
Nhược Linh động tâm.
Được . Cậu sẽ lời chú Tiền, nhưng chỉ cần trong trường học thì hẳn là sẽ việc gì nhỉ...
Bây giờ nghĩ , những thứ tỏa mùi tanh hôi ở trong trường quả thật khiến cảm thấy thoải mái. chỉ cần đến gần thì hình như cũng chẳng cả.
Vừa nghĩ đến đây là đầu tiên Bạch Nhược Linh chủ động hẹn gặp thì sự hưng phấn của thậm chí còn vượt qua cả sự tò mò về những điều mà .
Cậu nhanh chóng trả lời: [Được, lát nữa gặp.]
Sắc mặt Bạch Nhược Linh hề đổi mà đặt điện thoại xuống.
Trương Bân xong chuyện với Trác Dương Hào và trở về chỗ của .
Bạch Nhược Linh thấy Trác Dương Hào liếc mắt cô qua gương chiếu hậu, khi phát hiện cô ngẩng đầu lên thì ông chột .
Xe bus bắt đầu chạy những con phố vắng vẻ.
Bên trong xe yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Nhìn thấy tất cả thứ quen thuộc bỗng trở nên đổ nát, ở trong xe một sự áp lực khó tả.
20 phút , Bạch Nhược Linh và Quan Chính Hạo đến trường . Bởi vì Trương Bân cảnh báo , cho nên Trác Dương Hào cố ý dừng xe bus ở góc đường xa một chút, để bọn họ thể thấy cổng trường mới qua đó.
“Chúng thể đột nhiên xuất hiện nhiều cùng một lúc .” Bạch Nhược Linh chỉ Quan Chính Hạo: “Để chú Quan cùng cháu .”
Trương Bân sửng sốt.
Ông cho rằng Bạch Nhược Linh sẽ chọn .
Cảm nhận sự nghi ngờ của ông , Bạch Nhược Linh nhanh chóng giải thích: “Bởi vì cơ thể chú Quan cường tráng hơn, nên xem như là tuyến phòng thủ đầu tiên. Chú Trương súng, nếu như gã chạy mất thì trong cách nhất định còn thể b.ắ.n c.h.ế.t gã , đúng ?”
“Cháu gái suy nghĩ thật cẩn thận.” Trương Bân dễ dàng lời của cô thuyết phục. Sau đó ông chuyển hướng sang Quan Chính Hạo, lo lắng dặn dò: “Cậu Quan, nhất định bảo vệ Nhược Linh thật đấy...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-124.html.]
“Yên tâm!” Quan Chính Hạo thô bạo lớn: “Cho dù g.i.ế.c ác linh thì cũng sẽ để cho cháu gái gặp nguy hiểm . Mọi cũng cẩn thận đấy! Nếu nổ s.ú.n.g thì cứ nổ súng...”
“Ừ...”
Trên xe im lặng một giây.
Trước khi chia tay, trong bầu khí căng thẳng còn một chút bi thương.
Bạch Nhược Linh hít sâu một , bình tĩnh vịn tay vịn và xuống xe.
“Cháu gái!”
Trác Dương Hào nhịn mà gọi cô .
Cô đầu .
“Xin, xin cháu...” Nói xong câu đó, Trác Dương Hào dường như ngẩng đầu lên nổi nữa.
Giọng cô nhàn nhạt, vẫn dịu dàng như , nụ cũng giống như thiên sứ: “Không cả. Chú Trần, chúng cùng cố gắng sống sót!”
Vành mắt Trác Dương Hào thoáng cái đỏ lên.
Xe bus dừng ở một nơi vắng vẻ hơn.
“Chúng thôi, cháu gái.” Lúc Quan Chính Hạo chuyện với cô, giọng điệu cũng cố tình dịu , giống như sợ dọa đến cô.
Mà loại nuông chiều nịnh nọt chính là thứ Bạch Nhược Linh cần nhất.
Diệp Tinh Du đổ bệnh , Trương Bân và Liễu Thiên Nghi phần thông minh và cảnh giác, Từ Mục Hiến thì quá bám nên dễ để tách . Người duy nhất trong tòa nhà thể theo lời cô, hỏi nhiều— Có lẽ chỉ còn Quan Chính Hạo - Nô lệ của con gái .
Hơn nữa, ông cũng với cô, mà qua thì trông ông cũng thông minh lắm.
“Đợi chú Quan...” Cô , ý bảo ông trốn phía chỗ cây thấp ở ven đường: “Chúng quan sát một lát . Chú cũng là cháu còn một bạn học vẫn còn sống mà. Cháu sợ vẫn tiếp tục học...”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Chiếc xe thể thao màu vàng rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt của hai .
Quan Chính Hạo là buôn bán xe nên nhịn mà khen: “Xe !” Sau đó nghi ngờ : “Cậu học sinh cấp 3 ? Sao lái xe?”
Bạch Nhược Linh dường như thấy câu hỏi của ông , vẻ mặt lo lắng, tự : “Hả, thật sự đến . Phải bây giờ... Cậu vẫn gì cả. Ngộ nhỡ xảy chuyện gì...”
“Nếu thì để chú dọa nhé?”
“Đừng. Tính tình lắm. Ngộ nhỡ hai đánh thì sẽ kinh động đến ác linh .” Cô khẽ cắn môi, kiên định : “Chú Quan, chú đợi ở đây ? Cháu thức tỉnh , dẫn đến chỗ khác.”