Chính   đẩy cô  xa như .
Sự khác thường của cô khiến   hỏi điều mà  sợ chạm đến:
"Nhược Linh, ... thật sự tha thứ cho   ?"
Khuôn mặt Bạch Nhược Linh nở một nụ  ngọt ngào, nhưng kỳ lạ.
Sau vài giây, cô đáp:
"Không."
Đôi môi đỏ mọng mở   khép : "Hứa Bảo Nam,  sẽ  bao giờ tha thứ cho ."
Nói xong, cô   chạy . Bóng dáng cô biến mất ở cuối phố.
"Nhược Linh!"
Cậu đuổi theo, nhưng khi chạy đến khúc quanh,  ngơ ngác...
Trước mắt   còn Bạch Nhược Linh, cũng chẳng còn con đường quen thuộc. Thay  đó là những sàn gỗ xanh biếc trải dài vô tận.
Trên sàn gỗ, những căn phòng trắng đơn độc  sắp xếp đều đặn, cách  một  cách cố định. Cây cối khô héo và những vật trang trí bằng đá  rải rác. Những chiếc đồng hồ bánh mì mềm mại lơ lửng  cành cây hoặc   đá.
Đây là nơi nào?!
Cậu  đầu , nhận   thứ xung quanh  biến đổi  .
Sự  đổi đột ngột khiến đầu óc   cuồng. Cậu tự hỏi liệu   thực sự  gặp Bạch Nhược Linh  .
Khi  còn đang ngơ ngác, cánh cửa căn phòng trắng gần nhất đột nhiên mở !
Một bóng  cao lớn, gầy gò, gần hai mét bước  từ bóng tối vô tận bên trong.
Cảm giác nguy hiểm khiến  rùng , tóc gáy dựng .
Người đó bước  ánh sáng, lộ rõ hình dáng một phụ nữ. Cô   tất màu cam, giày cao gót đỏ, mặc váy xanh xẻ cao.   cổ cô    đầu.
Thay  đó là một bông hồng nhung đỏ thẫm.
Đây... đây là  ?!
Bông hoa rung rẩy, phát  giọng  con : "Sao   khác chúng ?"
Hứa Bảo Nam lùi , lảo đảo.
"Đầu   vấn đề ..." Cô  lắc lắc "đầu" khó hiểu, cánh hoa rơi xuống.
Lúc , một cánh cửa khác mở , một  đàn ông bước .
Anh  mặc áo đuôi tôm đen,  hình gầy gò như  phụ nữ. Thay vì đầu,    một hộp sọ màu vàng đất.
 trong hốc mắt trống rỗng của hộp sọ  chứa hai hộp sọ nhỏ hơn, phồng lên, di chuyển quanh mí mắt khô khốc. Bên trong những hộp sọ đó   những hộp sọ khác... xếp chồng lên , như một bộ xương khô  đáy.
"Ngươi là ai? Sao ngươi  khác chúng ? Ngươi đến vùng đất hỗn loạn   gì?" Hộp sọ mở miệng, những hộp sọ trong hốc mắt cũng lên tiếng, giọng  vang vọng như trong hang động. Trong mỗi cái miệng—những lớp răng xoắn ốc sâu hun hút, như sinh vật biển đáng sợ.
Hứa Bảo Nam kinh hãi,  thể rời mắt khỏi khuôn mặt đó.
Trong mắt , dường như cũng xuất hiện vô  vòng xoáy trắng.
"Nói chuyện  chứ?" Hộp sọ mở miệng.
Chỉ trong tích tắc, Hứa Bảo Nam  cuốn  vòng xoáy vô tận trong đôi mắt vô hồn của nó, những vòng xoáy xếp chồng lên , nghiền nát tâm trí .
Những cánh cửa liên tục mở , những sinh vật kỳ dị bước ,  ai giống ai.
"Chuyện gì ? Cậu  thật kỳ lạ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-127.html.]
"Tại     giống chúng ?"
"Phải gọi bác sĩ đến xem..."
Bọn chúng xì xào, tiến  gần .
Hứa Bảo Nam nhận  nguy hiểm,   bỏ chạy.   mặt , một sinh vật kinh khủng xuất hiện.
Một con lợn?
Một con lợn mặc áo blouse trắng, cao hơn hai mét. Cái bụng trần phình to, thắt lưng căng chặt, đầy chìa khóa.
Đôi mắt xám xịt của nó  chết, nhưng nó vẫn  chằm chằm  .
"Cậu thật kỳ lạ..." Miệng nó động đậy, nước dãi hôi tanh chảy : "Sao   ở bên ngoài?"
Bọn chúng vây quanh, lặp  câu hỏi: "Sao   ở bên ngoài?"
"Cậu kỳ lạ quá. Cần  chữa trị."
Hứa Bảo Nam hoảng sợ đẩy bọn chúng: "Tránh ! Tránh !"
Bất ngờ, cổ   con lợn tóm chặt.
Dù khỏe mạnh và cao lớn,  vẫn bất lực  sức mạnh của nó.
"Phiền phức thật. Cậu bệnh nặng thế  mà còn chạy  ngoài,  sẽ  chủ nhiệm mắng mất." Con lợn , một ống tiêm khổng lồ xuất hiện trong tay nó, mũi kim dài đến ba mươi xăng-ti-mét!
Giọng  mỏng manh của bọn chúng vang vọng:
"Tiêm . Tiêm xong sẽ khỏi."
"Ngoan ngoãn ."
"Khỏi bệnh,  sẽ giống chúng !"
Hứa Bảo Nam quỳ xuống, bất động.
Mũi kim lạnh lẽo đ.â.m thẳng  đỉnh đầu , cơn đau xé toạc khiến mắt  trợn trừng.
Chất lỏng vàng đặc sệt  tiêm  cơ thể .
Khi kim tiêm rút ,  ngã xuống, đôi mắt mất hồn.
Con lợn kéo lê , ném  một căn phòng trắng.
Đôi mắt vô hồn của    ngoài.
Bọn chúng cũng  , kỳ quái.
"Mau khỏe nhé..."
"Phải bình thường trở ..."
"Phải giống chúng ."
Ánh sáng  mặt  hẹp dần...
Rồi tắt hẳn...
Bạch Nhược Linh chạy thẳng về phía cổng trường, tim đập điên cuồng, hai má trắng nõn ửng hồng, biểu tình lạnh như băng cũng vì  mà  chút sức sống.
Cô     đầu , Hứa Bảo Nam  đuổi kịp.
2, 3 phút ,   vẫn  xuất hiện.
Sự phập phồng trong lồng n.g.ự.c dần dần dịu ...  vực sâu trong mắt cô  hiện lên nụ  khinh bỉ.