Cô nhớ thứ ba cấm địa cùng Diệp Tinh Du.
Lần đó, cô phát hiện xa hơn hai hơn 20 m.
Diệp Tinh Du tuyệt đối sẽ để ý đến chi tiết , nhưng cô mơ hồ hiểu rõ lý do— Là do bọn họ tiến cấm địa quá nhiều , cho nên gian của ký ức tự động mở rộng.
Nói cách khác, một khi ký ức hình thành, cấm địa thì xa hơn mới .
Bạch Nhược Linh nghĩ thầm, nếu như cô rút ngắn thì ?
Người ký ức rời , thì khu vực xa lạ hẳn cũng sẽ lạc cấm địa...
Với suy đoán , cô cùng Hứa Bảo Nam chơi trò chơi . Không ngờ cô thật sự thành công.
“Nhược Linh...” Có nhỏ giọng gọi cô.
Cô ngẩng đầu lên thấy Quan Chính Hạo đang lén lút về phía .
Là lo lắng cho cô, là theo dõi cô?
Chỉ là ông trong bóng tối, mặc một bộ quần áo màu đen xám và trốn phía hàng cây thấp ở ven đường, cho nên trong lúc nhất thời, Bạch Nhược Linh mới thấy ông .
“Chú Quan...” Cô cũng bước nhanh hơn đến gốc cây, vẻ mặt hoảng sợ và luống cuống, thở hổn hển : “Bạn học của cháu, bạn học của cháu, ...”
“Cháu đừng vội, từ từ thôi.”
Cô hít thật sâu một , lúc mới nức nở, : “Sau khi cháu sự thật cho bạn học , đột nhiên nổi điên và chạy mất . Cháu thể ngăn cản , bây giờ... Cậu sẽ gặp nguy hiểm gì chứ? Cháu, hiện tại cháu cảm thấy ...”
Quan Chính Hạo đau lòng, vụng về an ủi cô: “Cháu gái, cháu đừng sợ. Đây của cháu. Cháu vui lên . Cậu chạy mất cũng . Có thể là do nghĩ thông thôi. Bây giờ ác linh mới là quan trọng nhất...”
“...” Bạch Nhược Linh run rẩy như lá rụng mùa thu, vài phút mới hồi phục , nước mắt lưng tròng : “Chú Quan, chú trách cháu ?”
"Sao chú trách cháu chứ? Cháu cố ý mà. Do cháu quá hiểu chuyện thôi. Đừng tự tạo áp lực quá lớn cho ."
Bạch Nhược Linh gật đầu, xúc động : "Chú Quan, chú là một bố ."
Đôi mắt Quan Chính Hạo run rẩy, rõ ràng là lời khen của cô đả động, ông càng trở nên tha thiết hơn: "Cháu như thế , còn thể gặp ác linh ? Hay là để chú ..."
"Không." Cô lau nước mắt, vẻ mặt kiên cường: "Cháu thể. Diệp Tinh Du còn đang đợi cháu cứu... Cháu ngay đây. Chú Quan, tiếp theo nhờ chú ."
Quan Chính Hạo gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng như sẵn sàng hy sinh tính mạng vì cô bất cứ lúc nào.
Chiếc loa khổng lồ ở lối cửa hàng bán băng đĩa hôm nay đặc biệt yên tĩnh. Vì mà tiếng bước chân nhỏ của Bạch Nhược Linh trở nên cực kỳ rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-128.html.]
Trong cửa hàng, Chước Khánh Giang đang xem một quyển tạp chí âm nhạc ở phía quầy.
Nhận đến, đôi mắt của gã lộ từ phía quyển tạp chí.
"Ông chủ..." Cô cố gắng mắt gã , tùy ý trong cửa hàng: " mua album của Tuế Đồng Đồng."
Gã chậm rãi đóng quyển tạp chí , kéo dài giọng : "Ồ, album nào thế..."
"Lễ hiến tế của động vật."
"..."
Lúc Chước Khánh Giang mới bỏ tạp chí xuống, vuốt vuốt mái tóc của phía kệ album.
Gã bước uể oải, kéo lê bước chân. Đế giày cọ xát với mặt đất, phát âm thanh "rít rít".
Âm thanh đó nhanh chóng trở .
Đĩa CD đóng gói mắt đặt quầy, gã lười biếng : "69 tệ, thanh toán như thế nào?"
Tim Bạch Nhược Linh đập thình thịch. Cô ý thức rõ ràng rằng nó đập thình thịch như bởi vì chấp niệm, mà là vì sợ hãi.
Cô vươn tay , đặt tờ tiền lên quầy.
Quan Chính Hạo đang chờ ở bên ngoài cửa, khi thấy cảnh đó thì tim ông cũng vọt lên tận cổ họng!!!
Chước Khánh Giang cầm lấy tiền, ngược chống tay lên quầy, mỉm cô: "Căng thẳng ?"
"Hả?" Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: ", tại căng thẳng?"
Gã nhạt: " cũng , nhưng trông em căng thẳng đấy~"
"..."
Bạch Nhược Linh cứng ngắc, nhận lấy ánh mắt dò xét của gã .
Sau lưng cô, mồ hôi lạnh toát .
"Em gái, trong trường em hết ?" Gã , mắt liếc đường. "Em xem, ngoài chẳng còn ai."
Đường phố im lìm, một bóng giấy, tiếng xe cộ, tiếng côn trùng, tiếng chim hót...
Sự tĩnh lặng đến rợn khiến Bạch Nhược Linh cảm giác như đang thấy âm thanh của một thứ gì đó khổng lồ sụp đổ.
Chắc chắn là do Hứa Bảo Nam thức tỉnh, tốc độ sụp đổ của thế giới đang tăng nhanh...