Trán và chóp mũi cô ướt đẫm mồ hôi, cố gắng giữ bình tĩnh: "... chuyện. mua album. Anh thể nhanh lên ?"
"À, thôi..." Gã thu ánh mắt, chậm rãi quét mã vạch album, chỉ máy tính tiền.
Vừa chỉ, gã híp mắt: "Em gái, hình như em quen với sự kỳ quái bên ngoài nhỉ."
Ngón tay gã gõ "tích tích" lên bàn phím. " thấy em và học sinh chạy lung tung bên ngoài suốt. Em thấy lạ ?"
"... chỉ mua đồ. Sao hỏi nhiều thế?" Cô đưa tiền về phía .
Mắt gã liếc xuống tờ tiền trong tay cô, chậm rãi : "Sao tiền gấp thế ..."
"Thói quen... ?"
"Thói quen , ... Em thích Tuế Đồng Đồng bao lâu ? Hay là tặng em một món quà nhé?"
Ngay cả Quan Chính Hạo bên ngoài cửa cũng nhận gì đó .
Chước Khánh Giang lấy từ quầy một chiếc móc khóa, híp mắt đưa cho cô.
Móc khóa VIP của Tuế Đồng Đồng.
In ấn mắt, hàng nhái. Chiếc khóa kim loại tối màu, vẻ cũ kỹ.
Máu trong Bạch Nhược Linh đông .
Đó là móc khóa yêu quý của Ngô Kính Tâm!
Bạch Nhược Linh kinh ngạc lùi , ngước mắt gã .
"Em gái, thật duyên..." Nụ gã lan rộng, bệnh hoạn lưu luyến cô. "Lúc sống gặp , sắp c.h.ế.t , gặp nữa."
Quan Chính Hạo bên ngoài thấy, lập tức xông ! ...
Mặt đất rung chuyển dữ dội, đẩy ông xa. Chỉ vài mét ngắn ngủi, nhưng ông thể nào tiến lên!
Bạch Nhược Linh kinh hoàng đầu !
Cùng lúc đó, mây đen bao phủ thế giới, lấy cửa hàng trung tâm, các tòa nhà xung quanh sụp đổ như domino!
Tiếng gạch đá vỡ vụn xé toạc màng nhĩ, gió rít gào, bụi cát cuộn trào...
Tiếng thét của Quan Chính Hạo và Bạch Nhược Linh chôn vùi trong hỗn loạn.
Nơi như Thượng Đế ruồng bỏ, bọn họ cũng sắp nuốt chửng .
"Nhược Linh!" Quan Chính Hạo gầm lên, dồn hết sức lực, nhảy vọt lên, bám chặt lấy khung cửa hàng!
"Chú Quan!"
Bạch Nhược Linh lao tới, với tay níu giữ ông .
đầu ngón tay cô chỉ chạm một vệt trắng mu bàn tay ông .
Trong tích tắc, "domino" sụp đổ!
Tiếng động im bặt, thứ chìm tĩnh lặng vĩnh hằng.
Bóng tối nuốt chửng thế giới...
"A..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-129.html.]
Cơ thể ngột ngạt lớp bụi cát, nhưng ý thức Bạch Nhược Linh tỉnh .
Trước mắt cô là tầng hầm quen thuộc—nơi Chước Khánh Giang giam cầm cô.
Ánh đèn lờ mờ, ô cửa sổ nhỏ tối tăm, rêu xanh ẩm ướt tường...
cô tỉnh giấc, vì tầng hầm Ngô Kính Tâm.
Mà là...
—một bầy cừu?
Hơn ba mươi con cừu trắng muốt chen chúc trong tầng hầm, lấp đầy trống, trừ chỗ cô . Tựa như một tầng hầm tối tăm ngập tràn những đám mây trắng tinh khôi.
Bầy cừu im lặng và ngoan ngoãn. Đôi mắt đen láy, ướt át như đầm nước, chằm chằm cô, phản chiếu vô hình ảnh của cô.
Bạch Nhược Linh đây là mơ, vì khí hề mùi cừu.
Bị chằm chằm như thật rợn , nhưng chúng chỉ là cừu non, nên nỗi sợ hãi cũng vơi phần nào.
Chú Quan ? Diệp Tinh Du và những khác ?
Tại chỉ một cô ở đây?
Ký ức cuối cùng là khi cô chôn vùi lớp bụi đất trong cửa hàng băng đĩa...
, Chước Khánh Giang, kẻ g.i.ế.c nguy hiểm và xảo quyệt, thức tỉnh khi giấc mơ sắp c.h.ế.t trở nên bất .
Chắc chắn là do cô đánh thức Hứa Bảo Nam, khiến giấc mơ sắp c.h.ế.t sụp đổ.
Cô mất vài phút để xâu chuỗi những suy nghĩ hỗn loạn, chống tay dậy.
Bạch Nhược Linh luồn qua đám cừu chen chúc, đầu ngón tay cảm nhận lớp lông thô ráp. Cô cầu thang dẫn lên khỏi tầng hầm, ngước cánh cửa đen kịt...
Cô nuốt khan, bước lên bậc thang đầu tiên.
Đột nhiên, thứ gì đó níu chặt vạt váy cô.
Cô cúi xuống, thấy một con cừu non đang cắn chặt lấy váy cô.
Đôi mắt thuần khiết của nó phản chiếu hình ảnh cô rõ nét—mái tóc dài xõa rối, khuôn mặt tối tăm, hệt như một ác quỷ.
"Xin , ."
Cổ họng cô khô khốc, cô thì thầm lời xin : "Xin , hãy buông ..."
Đôi mắt trong veo của cừu con cô, đôi tai run rẩy.
Rồi, một con mắt nữa xuất hiện đầu nó.
Ngay lập tức, từng con cừu trong tầng hầm mọc vô con mắt , chen chúc , chằm chằm cô!
Bạch Nhược Linh kinh hoàng bịt miệng...
Cơn bệnh dịch lan nhanh, cả tầng hầm ngập tràn những con mắt , một giấc mơ kinh tởm.
Bạch Nhược Linh đầu, chạy như điên lên cầu thang, gần như bò lên cửa tầng hầm. Cô đẩy mạnh cánh cửa, ngã nhào ngoài—
Đây... đây là ?
Ánh sáng lờ mờ, nhưng chỉ vài giây , cô nhận : đây là phòng ngủ của cô ở nhà cũ tại Hoành Giang?!