Giấy dán tường vàng nhạt, chiếc giường đơn sơ... Trên đầu giường, con vịt Donald  mua cho cô ở công viên giải trí.
Cô  , cánh cửa tầng hầm  biến mất.
Cô chậm rãi tiến đến, món đồ chơi cũ kỹ, món đồ  thất lạc trong  chuyển nhà hỗn loạn...
Bạch Nhược Linh ôm chặt nó, nước mắt trào .
  kịp chìm đắm trong nỗi đau, tiếng bước chân và tiếng  chuyện vang lên từ ngoài cửa phòng ngủ.
Cô cứng , rút con d.a.o rọc giấy từ ống bút.
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, từ từ mở .
Cô khẽ run rẩy.
Vẫn là phòng khách nhà cũ, nhưng tối tăm đến kỳ lạ. Ánh đèn trần nhà chỉ đủ chiếu sáng một chiếc bàn vuông.
Bên cạnh bàn, bố cô  cùng một đứa bé  giấy. Một  giấy nữ đặt khay thức ăn lên bàn.
"Ồ, đại tiểu thư của chúng  tỉnh ." Người giấy nữ  với giọng điệu kỳ quái.
Mắt cô dán chặt  đống thức ăn  bàn.
Những sinh vật đen ngòm, ướt át, lúc nhúc, ruồi nhặng vo ve phía .
"Còn  đó  gì!" Bố cô nghiêng đầu, khuôn mặt xanh xao dữ tợn: "Dì con nấu cơm, con   phụ giúp, chỉ  ngủ nướng. Sao? Muốn cả nhà mời con  xuống hả?"
Cô  đầu, ánh đèn phòng khách dường như sáng hơn. Đủ để cô  thấy rõ nụ  khinh bỉ  mặt  giấy nữ.
Bố cô gắp một nhúm sâu lúc nhúc từ đĩa,  chút do dự đưa  miệng. Nước đen ngòm chảy xuống khóe miệng ông .
Ông  lẩm bẩm: "Mẹ con bận, bố mới tạm thời chăm sóc con.  nhớ kỹ, con thuộc về  con, bố  liên quan. Ở đây, con   điều, giúp dì  việc nhà, dạy em trai con. Chi phí sinh hoạt, bố sẽ ghi , lớn lên kiếm tiền trả đủ cho bố."
 , bố cô luôn tính toán chi li những đóng góp nhỏ nhoi, dù vật chất và tinh thần ông  mang  cho cô chẳng đáng là bao.
"Hi hi..."
Hai  giấy bên cạnh bàn  khoái trá, đôi mắt tròn xoe cong lên.
Bạch Nhược Linh  nơi   vấn đề,  thể ở !
Chân cô lùi dần về phía cửa...
Khi cô sắp chạm tay  nắm cửa—
"Sao con    ngoài?" Khuôn mặt xanh lè của bố cô  ngoắt , cổ vươn dài về phía cô:
"Con   ?!"
Bạch Nhược Linh cứng đờ, mắt ngấn lệ  ông .
Người  nhất của cô, nhưng  gieo rắc nỗi sợ hãi tột cùng.
Bố cô  c.h.ế.t .
Cô tự nhủ: Ông  c.h.ế.t cùng  .
Người  mặt   bố cô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-130.html.]
Không nhận  câu trả lời, ông  giận dữ, má phồng lên.    má, mà là những khối mỡ sưng tấy trong suốt đang trồi lên  da, căng phồng cơ thể, xé toạc áo sơ mi.
"Bục, bục!" Áo rách tả tơi, nhưng mỡ vẫn  ngừng phình to, nuốt chửng cánh tay ông .
Khuôn mặt ông  biến dạng, chỉ còn  cái miệng và lưỡi tách thành ba sợi râu dài, ngoe nguẩy điên cuồng...
"Ông... ông đừng  đây..." Bạch Nhược Linh kinh hãi,  thở nổi! Bố cô biến thành một con côn trùng khổng lồ màu da , bụng xệ xuống, đuôi dẹt, chất nhầy nhớp nháp chảy .
Cô suýt nôn mửa.
"Lộc Minh..." Người dì cứng nhắc che miệng, giọng chua chát: "Con gái  thật vô giáo dục..."
"A—!" Con nòng nọc màu da  há miệng, phát  sóng âm kỳ dị, khiến Bạch Nhược Linh bịt tai, đầu nhức nhối như  kim châm.
Cô    chạy trốn. Ý nghĩ  lóe lên, cô  , lao  khỏi cửa như kẻ mất hồn, chạy xuống cầu thang!
Đến tầng tiếp theo, cô  thấy một cánh cửa mở —cánh cửa y hệt cánh cửa tầng , đến cả đống rác hành lang cũng giống hệt!
Con bọ nhớp nháp mà bố cô biến thành bám  khung cửa,  nhạt nhẽo  cô!
"Chạy ,   chạy nữa?" Ông  vặn vẹo, bò lên trần nhà.
Phía , một con côn trùng khác thò đầu ,  khẩy: "Chạy , xem con chạy  ..."
"Cút !"
Cô hét lên, lao xuống tầng.
 mỗi tầng  là một căn phòng giống , một đống rác giống , một  bố giống .
Cô chạy xuống những bậc thang vô tận, vô vọng, phía  chỉ  thêm những con bọ đáng sợ.
Chúng ngày càng hung tợn, chất nhầy rơi xuống thành đống, giọng  chúng  uy nghiêm  quái dị, gieo rắc ác mộng  lòng cô: "Nhược Linh, con   ?"
"Mẹ con c.h.ế.t , thế giới   còn chỗ cho con!"
"Con sẽ  sống với chúng ."
"Con thật sự hư hỏng, thua xa em trai con."
Không   chạy bao nhiêu tầng, hàng lang phía  cô ngập tràn những con bọ màu da , chúng cuồn cuộn dâng trào, ngày càng tiến gần...
Chạy xuống chỉ  thêm nhiều bọ hơn!
Trong tuyệt vọng, cô chợt nhận  một vệt đỏ kỳ lạ.
Chờ , cánh cửa đối diện, hình như đang  đổi?
—Ở những tầng , cánh cửa đối diện là cửa chống trộm cũ kỹ, nhưng cánh cửa  thì .
Cô dừng .
Cánh cửa  mặt là cửa chống trộm màu đỏ sẫm, mới tinh, dán chữ "Phúc" đỏ chói, lạc lõng giữa tòa nhà .
Tim Bạch Nhược Linh đập thình thịch.
"Bang bang bang!"
Cô  chạy xuống nữa, mà điên cuồng đập cửa: "Có ai ? Có ai ở nhà ?"