Cô cũng hôn mê bao lâu, nhưng quả thật còn một giọt nước mắt nào nữa.
Cô nức nở nước mắt, cắn chặt răng , trong lòng chỉ một suy nghĩ:
“ sống... sống... nhất định sống sót...”
Tay cô mò mẫm trong tấm đệm cho đến khi chạm một thứ gì đó mỏng và cứng:
Là bàn chải đánh răng Ngô Kính Tâm đưa cho cô, một đầu mài nhọn.
Cô nhận rằng chiếc bàn chải đánh răng lẽ thể cứu cô thêm một nữa.
Cô cắn chuôi bàn chải đánh răng ở trong miệng, kìm nén tiếng hét đau đớn, cuối cùng cũng lôi chân .
Bắp chân cô bê bết m.á.u thịt.
Cô mặt đất, đau đớn thở hổn hển, đầu choáng váng.
Có vài giây cô còn cảm giác rằng thể ngất bất cứ lúc nào, nhưng khi cơn choáng váng qua , đầu óc cô vẫn cực kỳ tỉnh táo.
Cô nhổ bàn chải đánh răng ngẩng đầu lên tia sáng , khàn giọng hô:
“Cứu mạng...”
“Cứu mạng...”
“Có ai ...”
âm thanh thật sự quá nhỏ, chính cô cũng bên ngoài tuyệt đối thể thấy .
[Phải thoát ngoài, thể c.h.ế.t ở đây !]
[Phải lên ! Trèo lên đống đá...]
[Phải cho lỗ hổng to hơn nữa!]
Cô vịn tường, run rẩy lên.
Chân dùng sức gây cơn đau thấu tim, đồng thời cũng cô tỉnh táo hơn ít.
Tiếng kêu đau thấu tâm can cô kìm nén .
Cô nắm lấy chiếc bàn chải đánh răng và trèo lên tảng đá từng chút một...
Một tia sáng mỏng chiếu khuôn mặt cô, vẽ nên những đường nét khuôn mặt cô.
Mắt cô thích ứng với ánh sáng mạnh như , cho lông mi màu vàng đột nhiên khép , giống như chiếc quạt nhỏ di chuyển lớp bụi trong ánh sáng và nhảy múa cùng nó...
Một lúc lâu cô mới mở mắt nữa.
Không còn thể tách các chướng ngại vật bằng tay nữa.
Cô quan sát các vết nứt phiến đá và nhét đầu bàn chải đánh răng những khe nứt rộng hơn.
“Rắc...”
Cùng với âm thanh vỡ vụn, một khối xi măng kém chất lượng lăn xuống.
Cô nhét đầu bàn chải một khe nứt khác.
Lần cô đủ may mắn, khe nứt trông thì rộng hơn nhưng thật cứng đến mức thể di chuyển .
Dường như bên trong một loại thép gì đó.
cô nản lòng, đổi sang chỗ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-140.html.]
Từng mảng một, từng mảng một...
Khối xi măng khổng lồ cuối cùng rơi xuống, mặt cô xuất hiện một lối to bằng lỗ chó.
Đối với bình thường mà , chui từ cái lỗ nhỏ lẽ miễn cưỡng, nhưng cô gầy đủ.
Cùng lúc đó, cô cũng thấy trong gian đang ở, bắt đầu phát những âm thanh đáng ngại...
Tiếng rạn nứt...
Dường như những thanh thép chịu nổi sức nặng nữa, phát những tiếng "Két két" trầm thấp...
Bạch Nhược Linh dám chần chừ, càng dám nghỉ ngơi.
Cô đội bụi đất mà rạp xuống, dùng hết sức lực kéo cơ thể khỏi cái lỗ.
Đầu tiên là cánh tay, đó là đầu, vai...
Mái tóc dài của cô kéo lê mặt đất, vướng đống bụi dày, nhuộm thành màu xám trắng khó coi.
Cô đầu , cũng nghĩ gì.
Dường như trong lòng cô rằng, nhất định thể bò ngoài.
Cho đến tận khi mũi chân của cô thoát khỏi bóng tối, một giây , một âm thanh lớn vang lên...
Tiếng các vật nặng chồng lên và sụp đổ, truyền đến từ phía cô!
Cô chợt đầu :
Toàn bộ tòa nhà thấp bé và tồi tàn, chìm xuống lòng đất, chôn vùi thứ trong bê tông cốt thép...
Bạch Nhược Linh chằm chằm đống đổ nát vài giây.
Ngoài ý , cô thấy trong đống xác , một cánh tay lộ bên ngoài...
Nhìn hình dáng bàn tay, lẽ là một đàn ông.
Mà chiếc áo len màu lam ...
Là Chước Khánh Giang.
[Chỉ em mới thể g.i.ế.c Chước Khánh Giang...]
Bây giờ, cô dường như hiểu ý nghĩa của câu .
Nếu sống sót và thoát ngoài, cô sẽ cạy những chướng ngại vật đó .
Nếu những chướng ngại vật hỗ trợ phía , Chước Khánh Giang sẽ đè chết.
Mọi thứ thế giới, dường như luôn mối liên hệ với như thế .
Ánh mắt cô cũng dừng Chước Khánh Giang thêm một giây nào nữa.
Cô thậm chí còn chẳng cảm xúc dư thừa nào, ngược , quanh bốn phía.
Hóa , chỉ ngôi nhà phía cô thành đống đổ nát, mà nơi cô thấy, đều đổ nát.
Tất cả những tòa nhà cao tầng từng sừng sững phía xa, đều biến mất.
Chỉ còn những khung hình cao bằng nửa chiều cao vốn , như thể thiên nhiên chia cắt một cách tàn nhẫn;
Con đường, dường như cũng đ.â.m thương, để vết thương dài sâu...
Mà cô, lẽ là do may mắn.