Bởi vì tầng hầm nơi cô ở, chỉ một tầng phía .
Hơn nữa, vật liệu tường cũng cắt xén, nên chôn vùi sâu lắm, đó cô mới thoát .
Cô dậy.
Cả thành phố, giống như trong giấc mơ, yên tĩnh đến lạ thường.
Thỉnh thoảng, chỉ tiếng vật nặng rơi xuống hoặc tiếng sụp đổ.
Vách tường đổ nát dài vô tận, khói đặc cuồn cuộn, hoang tàn như một thế giới bỏ hoang.
Dường như, chỉ còn cô là sống sót.
"Có ai ?" Cô mở miệng, giọng cực kỳ khàn: "Còn ai ?"
Âm thanh tan biến trong gió, đáp cô, chỉ là làn khói cuồn cuộn.
Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ.
Cánh tay Bạch Nhược Linh mềm nhũn, cô té xỉu mặt đất, nhưng trong miệng vẫn còn thì thào:
"Có ai ... cứu mạng..."
Cứu , thể chết...
Chẳng lẽ bộ thế giới , đều c.h.ế.t ?
Cô trôi qua bao lâu, khi một tiếng gọi ầm ĩ vang lên bên tai cô.
Cô khẽ mở mắt , trong tầm mơ hồ, cô chỉ thể thấy một vài vệt sáng màu cam đang rung chuyển.
Cô cũng thấy chiếc trực thăng, đang lơ lửng bầu trời như một con muỗi nhỏ.
"Chỗ ! Chỗ còn sống sót! Cô bé còn sống!"
"Cần truyền m.á.u gấp..."
"Thật khó tin. Cô bé từ chui thế..."
"Cáng thể đến đây ? Nhanh lên!"
"Bình dưỡng khí! Còn bình dưỡng khí ?!"
Cô bế lên cáng một cách nhẹ nhàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-141.html.]
Bây giờ, hình như là mơ nữa .
[Sau khi trận động đất xảy , thuộc tầng lớp đến giúp đỡ và quyên góp tiền lẫn vật chất...]
[Các chuyên gia suy đoán rằng nguyên nhân là do hoạt động của núi lửa gần biển...]
[Hiện thể thống kê c.h.ế.t và thương...]
[Đội hỗ trợ vượt biển đến hiện trường...]
[Vẫn còn dư chấn, hoạt động của núi lửa vẫn cần phát hiện...]
[Toàn bộ hòn đảo gần như phá hủy. Hãy xem báo cáo của phóng viên gửi về...]
[Các đảo xung quanh cũng ảnh hưởng...]
[Rất nhiều t.h.i t.h.ể nhận. Thật đau lòng...]
[Tình nguyện viên tham gia tìm kiếm cứu nạn đó tư vấn tâm lý...]
Bệnh viện đảo biến thành phế tích hoang tàn. Bến cảng bên cũng thể tiếp nhận nhiều thương và nhiều t.h.i t.h.ể như , chỉ thể dựa trực thăng và đưa những sống sót đến các bệnh viện xa hơn bên ngoài đảo. Sau đó đưa các tình nguyện viên y tế, phóng viên, pháp y và bác sĩ tâm lý lên đảo.
Những con thuyền chở t.h.i t.h.ể đến các nhà tang lễ khác . Cơ sở đông lạnh của nhà tang lễ cũng hạn, thể lưu trữ nhiều t.h.i t.h.ể như , cho nên chỉ thể hỏa táng càng sớm càng .
Chỉ trong vài ngày, một nhà tang lễ cần thiêu mấy trăm thi thể, thiêu đến mức lò lửa đỏ rực. Bởi vì quá nhiều t.h.i t.h.ể cho nên chỉ thể chụp ảnh , khi giám định DNA thì đánh đơn giản để lưu trữ.
Cho dù như thế thì các bộ phận phụ trách đăng ký và nhà tang lễ cũng kiệt sức nhiều ngày việc ngừng nghỉ.
4 ngày , mặc dù thời tiết đảo còn nóng như mùa hè nữa, nhưng nhiệt độ cao nhất buổi trưa vẫn là 23 độ. Một lượng lớn t.h.i t.h.ể nhận bắt đầu phân hủy từ từ. Chính phủ lo ngại rằng việc tiếp tục vận chuyển các t.h.i t.h.ể thể sẽ gây nên sự ô nhiễm, cho nên lệnh khử trùng và chôn cất ngay tại chỗ.
7 ngày , tốc độ chôn cất nhanh hơn, nhiều t.h.i t.h.ể chỉ ký hiệu đơn giản chôn sâu lòng đất...
10 ngày , việc chôn cất đơn giản hóa hơn nữa. Vốn là mỗi một hố, nhưng bây giờ trở thành nhiều chôn trong cùng một hố...
Trên đảo và ngoài đảo giống như hai thế giới khác .
Một bên là nhà cao tầng san sát , sầm uất náo nhiệt; Một bên là phế tích hoang tàn.
Một bên là đất hoang, một bên là sức sống. Đi qua giữa cả hai thế giới, cho cảm giác trải qua mấy đời.
Mọi đang tranh quyên góp tiền cho sống sót và thương thảm cảnh phát sóng TV.
Trong sự tuyệt vọng và nghẹt thở do thiên tai gây , tất cả những cứu đều trở thành biểu tượng của niềm hy vọng. Các phóng viên đều trực tiếp phỏng vấn độc quyền. Họ hoặc là tụ tập ở lối của các bệnh viện khác , hoặc là cửa để cơ hội phỏng vấn. Có những kẻ xảo quyệt hơn thì sẽ hối lộ hoặc cải trang để lẻn trong bệnh viện—
Sau khi rời khỏi đảo, Bạch Nhược Linh đưa đến bệnh viện đa khoa 1 của thành phố Tân Châu. Nơi là thành phố cách đảo gần nhất.
Sau khi tình trạng định, cô chuyển đến bệnh viện huyện trực thuộc. Nhiều tình nguyện viên tổn thương tâm lý cũng gửi đến đây để tư vấn tâm lý.