Công tác bảo vệ và an ninh ở đây nghiêm ngặt như các bệnh viện đa khoa, nên phóng viên xuất hiện nhiều đến mức bệnh viện dành riêng một phòng họp để họ phỏng vấn.
Phòng phỏng vấn của phóng viên và phòng tư vấn tâm lý đối diện , nhưng bầu khí của hai bên khác .
Trong phòng tư vấn tâm lý, bác sĩ đang tư vấn cho một tình nguyện viên giúp chôn cất t.h.i t.h.ể ở tuyến đầu.
Tình nguyện viên mới trường đại học y. Cậu nhiệt tình, nhưng tinh thần kích thích nhiều.
Giọng êm dịu của bác sĩ tâm lý như dòng nước ấm róc rách, ông nhẹ nhàng an ủi và kê một loại thuốc an thần cho .
Sau đó lí nhí lời cảm ơn, đến lúc gần thì .
“Bác sĩ, thật , còn một chuyện... Cháu, cháu cảm thấy đáng sợ...” Cậu thấp giọng : “ mà cháu nên ...”
“Hả? Không . Tiểu Ngô, đến đây. Cậu xuống .”
“Chuyện , cháu từng với bất kỳ ai cả. Cháu luôn cảm thấy đây chỉ là ảo giác của cháu thôi... mà cảnh tượng đó cứ tua tua trong đầu cháu, khiến cháu thể ngủ ...”
Bác sĩ tiếp tục nhẹ nhàng động viên: “Được , cháu đừng cảm thấy gánh nặng tâm lý, từ từ cho , ?”
Lúc mới bước tới xuống, đè nén nỗi sợ hãi và : “Thật ... Trước đây cháu đưa đến một trường học. Ở đó nhiều t.h.i t.h.ể của học sinh, nhiều... Bởi vì cổng trường chặn nên mất 3 ngày thì mới thể và cứu viện ... Thi thể bên trong đều đang phân hủy, chúng cháu phụ trách chụp ảnh bắt đầu chôn cất ngay tại chỗ... mà, hôm đó lúc chụp ảnh, cháu thấy nhiều t.h.i t.h.ể kỳ quái...”
“Ừ, kỳ quái như thế nào?”
“Kỳ quái ở... đôi mắt của bọn họ.”
Tiểu Ngô đến đây thì cảm thấy lạnh buốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-142.html.]
“Đôi mắt?” Bác sĩ khó hiểu.
Tiểu Ngô nhớ : “Bọn họ... đều là học sinh cấp 3. Cháu chụp ảnh từ sáng đến tối, chụp liên tiếp mấy ngày, cơ bản chỉ thấy c.h.ế.t nên cũng quen . Người c.h.ế.t đều như thế. Có nhãn cầu mất nước nên sẽ lõm , giữ nguyên tư thế đang chạy trốn... Cháu tưởng sẽ còn sợ hãi và buồn bã nữa... đến tối, trong những t.h.i t.h.ể cháu chụp ảnh thì một kỳ quái.”
Cậu dường như thấy ánh mắt đáng sợ đó, chậm rãi và nhẹ nhàng: “Bởi vì mắt mở một nửa... cho nên cháu vô tình thấy...”
Bác sĩ tâm lý kiên nhẫn chờ đợi.
Rốt cuộc cũng dũng khí để hết: “Cháu thấy... con ngươi màu đen của cực kỳ nhỏ, nhỏ như đầu kim . Thật sự là quá kỳ quái, quá đáng sợ... Cho nên cháu nhanh chóng giúp nhắm hai mắt ...”
Bác sĩ tâm lý rùng : “Sau đó thì ?”
Cậu rùng một cái: “Cháu... cháu đương nhiên cảm thấy sợ hãi... Giống như sự kiện tâm linh kinh dị gì đó nên cháu nhanh chóng chụp ảnh , lấy DNA yêu cầu họ cho túi t.h.i t.h.ể để chôn cất... đôi mắt vẫn luôn in sâu trong tâm trí cháu, khiến cháu thể ngủ . Làm cho cháu bây giờ dám mắt của bất kì ai cả...”
“Sau đó thế cháu rằng vẫn luôn thấy tiếng của ai đó ở trong lều ban đêm. À, cũng nhiều đều thấy! Không kiểu tiếng kêu kỳ quái... mà giống như tiếng của đang tra tấn hơn... Bác sĩ, ông nghĩ là vì họ c.h.ế.t nên mắt họ mới trở thành như ... Họ thích chúng chôn họ vội vàng như , đúng ... Họ đến tìm cháu ?”
Bác sĩ cho rằng ảo giác bởi cảnh cực đoan nên vội vàng an ủi: “Không , cháu đừng suy nghĩ nhiều. Cháu đến để giúp đỡ họ, họ sẽ oán hận cháu . Cháu đợi một lát...” Ông cúi đầu, bổ sung thêm mấy loại thuốc cho : “Cháu uống mấy loại nữa.”
“Vâng...” Tiểu Ngô nhận lấy, ánh mắt vẫn còn chút hoang mang.
“Cháu thể dũng cảm thì nỗi sợ sẽ còn là nỗi sợ nữa. Đừng nghĩ nữa, tự nhiên sẽ quên thôi.” Bác sĩ tha thiết dặn dò: “Tối nay bệnh viện lễ tưởng niệm, cháu nên tham gia , lẽ trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Sau khi bước khỏi cửa phòng trị liệu tâm lý, Tiểu Ngô lơ đãng. Lúc ngang qua hành lang, thấy một đám phóng viên đang phỏng vấn một cô gái nhỏ ở phòng đối diện.
Cậu bỗng sửng sốt.
Tuy rằng mới đến vài ngày nhưng lập tức nhận cô gái .
Khi những cứu hộ tìm thấy cô, cô đang im con đường nứt, dính đầy bùn, giống như một con cừu thương đang nghỉ ngơi. Khi cô chuyển đến bệnh viện khi tình trạng định thì một nhiếp ảnh gia nhân cơ hội chụp khuôn mặt nhợt nhạt khi đang ngủ của cô.