Phóng viên  xong thì cảm thấy  xúc động.
Trên thế giới     đứa trẻ hiểu chuyện và   đến như thế chứ. Thật sự  cho    đau lòng...
Trong mắt cô  bắt đầu  nước mắt, cô  vội vàng giả vờ cúi đầu  những câu hỏi   chuẩn : “Nhược Linh, thầy cô và bạn học của em cũng  c.h.ế.t trong trận động đất , em là một trong  ít  còn sống sót trong trường học của em. Nhân viên cứu hộ phát hiện em đang hôn mê ở  đường, nhưng cổng trường sớm   chặn  . Em  thoát  bằng cách nào ? Có tiện  cho chúng   ?”
Cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống quần áo: “Thật , chính vì chuyện  nên em mới đồng ý nhận phỏng vấn. Sau khi em tỉnh dậy  cơn hôn mê, em mới dần dần nhớ  những chuyện  khi  hôn mê. Em  mượn cơ hội  để  .” Cô dừng một lúc, hít sâu một : “Sau khi hỏa táng  thì em mang tro cốt của  về. Sau đó    bắt cóc...”
Phóng viên còn tưởng   nhầm nên lặp  lời Bạch Nhược Linh  với vẻ ngạc nhiên: “Cái gì? Bị bắt cóc?”
Tin nóng hổi!
“Vâng. Em   đó đánh thuốc mê   nhốt trong một tầng hầm. Nếu em nhớ  nhầm thì đó ngày mùng 8. Ở đó còn nhốt một chị nữa, chị    tên là Ngô Kính Tâm. Lúc đó chị    yếu . Chị  đưa cho em một cái bàn chải đánh răng   mài nhọn, bảo em nghĩ cách thoát khỏi đó... Sau đó thì xảy  động đất. Sau khi em tỉnh  thì chị   c.h.ế.t . Em cầm chiếc bàn chải  đào tường xi măng  bò , cho nên mới sống sót...”
Lúc cô kể , phóng viên miễn cưỡng kiềm chế trái tim đang đập thình thịch của , đưa mắt  hiệu cho trợ lý ở bên cạnh.
Trợ lý nhanh chóng rời khỏi phòng, bắt đầu cuộc gọi khẩn cấp, nhờ  điều tra nơi tìm thấy Bạch Nhược Linh.
Sau đó, phóng viên tập trung  việc hỏi các chi tiết khác   khi cô  bắt cóc. Mãi cho đến khi  một trợ lý khác ho nhẹ một tiếng thì cô  mới nhận  sắp hết thời gian phỏng vấn , cô   quên đặt những câu hỏi mà  chuẩn   .
 điều  cũng  thể trách cô  . Cô   ngờ buổi phỏng vấn   hé lộ một vụ án kinh hoàng!
Theo miêu tả của Bạch Nhược Linh thì cô   rằng vụ án    thể  liên quan đến vụ án g.i.ế.c  liên    phá của đảo Trân!
Cô gái  mắt rõ ràng giống như một bông hoa dễ  tổn thương, thế mà cô  thoát   từ trong đống đổ nát của trận động đất và thoát khỏi kẻ g.i.ế.c  biến thái. Đây là sự trùng hợp may mắn đến mức nào chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-144.html.]
Thời gian chỉ còn  vài phút, cô  đành  tranh thủ  khi các y tá đến đuổi , chọn một câu hỏi quan trọng nhất để hỏi:
“Nhược Linh, thật  trường của em cũng   ít  sống sót. Lớp của em trừ em , còn  một bạn học nữa cũng sống sót.”
Cơ thể cô cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt dường như  kinh ngạc, cô hỏi: “Hả? Là ai?”
“Cậu  tên là Hứa Bảo Nam, là một nam sinh, em  quen   ?”
2 giây  cô mới : “Quen ạ...”
“Thật    là   cứu sớm nhất.” Phóng viên dừng một lúc,  đề cập đến chuyện bố  Hứa Bảo Nam  dùng tiền để phái một đội cứu hộ đến: “Quản gia nhà    hy sinh chính , dùng cơ thể của  để bảo vệ  , cho nên   chỉ  thương ở đầu. Cũng may  khi cấp cứu thì dấu hiệu sống   bình thường.  đáng tiếc là  khi hôn mê 2 ngày, tình huống não của   đột nhiên bắt đầu chuyển biến  một cách nhanh chóng... Có thể...   sẽ trở thành  thực vật..”
Đôi mắt Bạch Nhược Linh trống rỗng,  tấm chăn, bàn tay đang nắm chặt lấy bộ quần áo bệnh nhân từ từ thả lỏng...
Theo quan điểm của phóng viên, bạn học cùng lớp duy nhất may mắn sống sót nhưng   vượt qua quãng đời còn  ở  giường bệnh, điều  chắc chắn là một cú đả kích đối với Bạch Nhược Linh.
Cô  sững sờ, đáng lẽ  nên  cho cô  chuyện  mới đúng.
Bạch Nhược Linh  cúi đầu, run rẩy nức nở: “Tại ... tại   như ... Thầy cô và các bạn học đối xử với em  . Em vẫn hy vọng  thể đợi  tin … Tại  chỉ   em sống sót? Em cảm thấy   ... Em, em  đợi  khỏe hơn sẽ  gặp  ...”
Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Mọi  ở đây đều xúc động đến rơi lệ. Tiểu Ngô  ở ngoài cửa cũng đỏ hốc mắt.
Phóng viên vội vàng an ủi: “Em đừng nghĩ như thế. Em  mang theo hy vọng của tất cả bọn họ mà sống tiếp, sống càng  hơn mới đúng. À đúng , trong trường học của em  một  bé may mắn sống sót, bây giờ cũng đang ở bệnh viện . Cậu  bình phục  , tên là Diệp Tinh Du. Em  quen   ?”