Tin tức phát đến đoạn cuối, vụ án g.i.ế.c  liên  mà   đang quan tâm nhất cuối cùng cũng  tiến triển mới:
“Kẻ g.i.ế.c  hàng loạt Chước Khánh Giang, kẻ  từng  rung chuyển  bộ hòn đảo,  xác nhận  tử vong trong trận động đất. Sau khi cảnh sát tới hiện tường thì  tìm thấy t.h.i t.h.ể của gã  ở  tầng hầm của cửa hàng bán băng đĩa của chính gã . Cảnh sát cũng  phát hiện  những tay, chân và t.h.i t.h.ể của các nạn nhân còn  ở bên trong tủ lạnh... Rất khó để tưởng tượng một tên tội phạm hung ác  ẩn nấp ở cổng trường học  quanh năm như . Nếu  sống sót  trận động đất  mà  cung cấp manh mối thì  lẽ chúng  vẫn sẽ  sợ hãi trong một thời gian dài nữa...”
Mọi  đều bàn tán xôn xao:
“A, đây là con ác quỷ  g.i.ế.c  nhiều .”
“Chết là đúng. Loại   c.h.ế.t cũng  hết tội!”
“Cô gái may mắn sống sót , chính là Nhược Linh của bệnh viện chúng  đúng ...”
“Là cô .  là đứa nhỏ  phúc lớn.”
“Đại nạn  chết, tất  hậu phúc. Đứa nhỏ  về  chắc chắn  phúc.”
“Haiz, cũng  thể  như  . Đứa nhỏ   , cũng giống như cây cổ thôi...”
“Sau   sống thế nào đây...”
Nhân vật chính trong miệng của  , đang  ở một góc hành lang, lén xem tin tức  TV.  cô ,    .
Cô chống nạng, lúc sắp  qua quầy lễ tân thì  thấy hai  đang  chuyện với y tá.
Mặt  đỏ như gấc!
Cậu đang  WC thì đột nhiên   chạy ,   sợ tới mức mới xả  một nửa  vội vàng thu hồi “Vũ khí”  kinh hãi kéo quần lên. Cảm giác  còn sảng khoái hơn cả “Tam hoa tụ đỉnh” (*)!
(*) Tam hoa tụ đỉnh: Là một thuật ngữ trong Đạo giáo và y học cổ truyền Trung Quốc, thường  sử dụng để miêu tả một trạng thái tinh thần và thể chất đạt đến đỉnh cao.
Kết quả,  mà  là Bạch Nhược Linh.
Đầu óc    trống rỗng. Cậu sững sờ trong 2 giây,  đó phản ứng đầu tiên  là giơ tay lên và nhấn nút xả nước.
“Ào ào—”
 mùi còn lưu  trong  khí quả thật  thơm tho gì...
“...” Mặt Bạch Nhược Linh cũng đỏ lên, nhỏ giọng : “Xin ,   đang tìm tớ. Thật xin , tớ   thấy gì cả...”
Đang  thì hai  ở bên ngoài   , thậm chí còn lớn mật   gõ cửa:
“Bạn học Bạch,   em ở bên trong ...”
“Chúng  là phóng viên của tờ tin tức hằng ngày. Em  thể nhận phỏng vấn độc quyền của chúng   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-147.html.]
“Cạch”, cửa mở . Hai mắt phóng viên tỏa sáng và tràn đầy hy vọng, nhưng  chỉ  thấy cúc áo thứ hai của bộ quần áo bệnh nhân.
Ánh mắt   từ từ ngước lên,  mặt là một  trai cao lớn với đôi lông mày sắc sảo và chiếc cằm hẹp. Cậu   trai  hung dữ, mặt  đỏ ửng một cách kỳ quái, giống như đang phát sốt.
“Bạn học Bạch nào?” Cậu nhíu mày, giọng   kiên nhẫn.
“Ặc... Xin , chúng  tìm nhầm ...”
Cậu bé      trai  hung dữ như thế...
Hai  xin   chạy trối chết.
Diệp Tinh Du   đóng cửa phòng bệnh của  .
“Bạn học Bạch” đang trốn  cửa WC lúc  mới  .
“À, cảm ơn ...” Cô nhẹ giọng , gãi mặt, cảm thấy  ngượng ngùng.
Cậu trầm mặt, lỗ tai nóng như thiêu đốt, lạnh lùng : “Bọn họ khẳng định vẫn  . Cậu... ở  đây một lúc .”
“Thật ? Vậy  quá, cảm ơn .” Bạch Nhược Linh cũng  từ chối mà chống nạng  về phía sô pha.
Lúc  ngẩn  2 giây và  đến đỡ cô thì cô   xuống .
Cậu đỏ mặt tía tai, vội vàng rụt tay .
Cậu che giấu hỏi: “Uống nước ?”
“Không uống, cảm ơn .”
“Ở đây  hạt dẻ.”
“Cảm ơn, tớ  ăn .” Cô  cảm kích.
Diệp Tinh Du mím môi.
Không    do  tưởng tượng   mà bầu  khí trong phòng bệnh dường như đột nhiên trở nên  nóng... Dường như  vô  chiếc gai nhỏ xíu mọc  từ chiếc áo bệnh nhân mềm mại    khiến  bồn chồn, giống như thời kỳ hươu đực nôn nóng tìm bạn đời .
Ngược , Bạch Nhược Linh chỉ thản nhiên  ở đó, chắp tay tao nhã, giống như mỹ nhân sứ mong manh dễ vỡ.
“... thật    , cũng  gặp  . Cậu học lớp 2... Chúng  còn ở cùng một tòa nhà nữa...” Cậu  ở  giường, chủ động tìm một chủ đề khô khan để .
Cô : “Ừ, tớ cũng  . Tớ thấy  chơi bóng chày và bóng rổ . Hai lớp chúng  thường xuyên thi đấu với  mà.”
Diệp Tinh Du cảm thấy đầu óc  bay lên như khinh khí cầu, thoát  khỏi bầu khí quyển, nhưng  lạnh lùng hỏi: “Ồ, thế ... Vậy tớ  thắng ?”
“Có chứ,   lợi hại.” Cô  ngọt ngào, giống như một  hâm mộ nhỏ.