Khuôn mặt tựa như băng của Diệp Tinh Du bắt đầu phản chiếu màu đỏ của dung nham bên trong.
Bạch Nhược Linh thở dài: “Thật , tớ cũng học chơi bóng chày, nhưng chân của tớ...”
“Chân thế?”
“Bác sĩ thể khỏi hẳn .” Cô ngẩng đầu lên, rạng rỡ: “ , tớ sẽ cố gắng hồi phục.”
Đầu nóng lên, vội vàng : “Cậu nhất định sẽ khỏi hẳn. Tớ nhiều biện pháp phục hồi đấy. Lúc mắt cá chân của tớ cũng trật khớp .”
“Thế hả? Vậy tớ thể xin lời khuyên của ?”
“Tất nhiên là !” Nói xong, phát hiện giọng điệu của nhiệt tình quá mức .
Lúc , cửa phòng bệnh đột nhiên khác đẩy mạnh —
“Tên khỉ con , ban ngày ban mặt đóng cửa gì hả! Cần thông gió, hả?”
Một phụ nữ trung niên cao, gầy và giỏi giang xông thẳng , góc áo khoác lông cừu màu xám tung bay, hình cực kỳ tinh tế, trong tay bà còn mang theo một bình giữ nhiệt.
“Mau đến đây ăn cơm . Mẹ còn chạy về công ty nữa. Haiz, ngày nào cũng bận như con ...”
Bà nghĩ nghĩ , chợt phát hiện trong phòng còn một nữa—
Một cô gái điêu khắc tinh xảo và duyên dáng đang chống nạng ở đó với vẻ mặt ngơ ngác.
Mà con trai của bà , mặt đang đỏ bừng lên và hoảng hốt giống như bắt tại trận.
Bầu khí dường như đột nhiên đóng băng vài giây, Diệp Tinh Du dẫn đầu, nhỏ giọng : “Mẹ tớ...”
“Chào cô ạ...”
Bạch Nhược Linh vội vàng chào hỏi, đang tự giới thiệu thì Diệp tiến lên một bước, hớn hở hỏi:
“Con, con chính là Nhược Linh đúng ?”
“Vâng ạ...”
“Giống hệt trong ảnh...” Mẹ Diệp ngạc nhiên đánh giá cô, vội vàng : “Mau xuống. Chân đỡ hơn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-148.html.]
“Vẫn còn chống nạng ạ...”
“ thể , cần xe lăn nữa. Chứng tỏ chuyện hơn . Haiz, con ngoan, con gầy quá...” Mẹ Diệp khéo ăn , còn nhiệt tình nắm lấy tay cô, đang gì đó đột nhiên nghẹn ngào: “Sao con chịu đựng nhiều như thế...”
Bạch Nhược Linh ngẩn , hốc mắt cũng lập tức ươn ướt.
“Mẹ, đang gì thế!” Diệp Tinh Du cảm thất vô cùng hổ, thấp giọng : “Mẹ đến , chuyện chẳng kỳ quái ...”
“ thế, con xem cô ...” Mẹ Diệp lau nước mắt, chỉ Diệp Tinh Du: “Con quen con trai cô ? Nó tên là Diệp Tinh Du, học cùng trường với con đấy. Đáng tiếc nó ngu ngốc giống bố nó, thành tích , vẻ ngoài cũng chẳng dễ gần! Cô vẫn luôn bảo nó quen với con, nhưng nó sống c.h.ế.t . Ngại quá, thì là thừa dịp cô ở đây nên mới dám. Có cô đến đúng lúc, quấy rầy hai đứa ?”
“Mẹ, con xin đấy, đừng ép khác hả...” Vẻ ngoài lạnh lùng của duy trì nữa , sắc mặt tái nhợt, cổ họng phát một tiếng thở dài với vẻ sụp đổ.
Mẹ Diệp như mắt điếc tai ngơ, hỏi: “Con ngoan, định học đây...”
Bạch Nhược Linh mờ mịt: “Chuyện , cháu, cháu còn quyết định... Có một tổ chức từ thiện sẽ giúp cháu sắp xếp.”
“Vậy con trường trung học 1 Lăng Châu ? Cũng là một trường trọng điểm. Cô định đưa A Du đến đó, con cũng cùng . Cô sẽ giúp con. Con và A Du vẫn bạn học, bao...”
“A, chuyện ...”
“Mẹ, con xin đấy, đừng ép khác hả...”
Bạch Nhược Linh nở nụ : “Không . Tớ cô bụng mà. Tớ tới đây lâu như mà cũng ai với tớ những điều cả. Tớ thật sự cảm kích... Nếu tớ ở đây thì bây giờ thể cũng sẽ lo lắng về vấn đề học của tớ...” Cô dừng , vành mắt đỏ lên.
Mẹ Diệp nhịn mà : “Đứa nhỏ đáng thương, thấy con chịu khổ, lòng cô cũng tan nát theo... Con ngoan như , vì trải qua những chuyện cơ chứ...”
Bà ôm lấy Nhược Linh và lớn.
Bạch Nhược Linh cũng ôm bà , lặng lẽ rơi lệ.
Diệp Tinh Du ở bên cạnh ngơ ngác , đột nhiên cảm thấy trở nên vô cùng thừa thãi.
Sau khi gặp ngày hôm đó, Diệp cũng giục Diệp Tinh Du xuất viện nữa. Chẳng những giục, bà còn gửi tài liệu ôn tập đến tận giường bệnh cho .
“Con học hỏi Nhược Linh nhiều hơn đấy!” Mẹ Diệp nhấn mạnh: “Đừng suy nghĩ nhiều, nhiều lên, cứ luôn xị cái mặt như thế thì Nhược Linh để ý đến con ?”
Vì thế, Bạch Nhược Linh phát hiện bắt đầu thường xuyên tình cờ gặp Diệp Tinh Du.
Lúc lấy nước gặp , sẽ giúp cô rót nước nóng, đó cẩn thận dìu cô trở về phòng bệnh.