Câu Truyện Của Cừu - Chương 149

Cập nhật lúc: 2025-04-02 12:53:44
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc phục hồi chức năng gặp , sẽ giúp cô điều chỉnh tạ và dây kéo, luôn ở bên cạnh trông chừng cô.

Thỉnh thoảng, thật sự gặp cô thì sẽ chờ ở cửa phòng bệnh, giả vờ tình cờ gặp cô, bất ngờ cô đụng , rơi tình thế khó xử.

“Diệp Tinh Du, ở đây? Có việc gì ?” Cô .

Mấy ngày nay, bởi vì bạn, cho nên cô hình như càng ngày càng thích hơn.

“À, chính là...” Cậu ngượng ngùng giơ quyển sách trong tay lên: “Có câu tớ ...”

“Vậy .” Cô nhường đường cho : “Đứng ở cửa gì?”

Lúc mới dè dặt .

Bạch Nhược Linh ở phòng bệnh nhiều , ngay khi Diệp Tinh Du thì lớn, trẻ nhỏ và già đều yên tĩnh .

“Ồ ồ, trai Tiểu Diệp của chúng đến hở...” Một bà lão hiền lành , giọng mang đầy vẻ hóng chuyện.

“Vâng, bà Trần, ông Vương... dì Lưu, bé mập...” Cậu lượt chào hỏi, ngay cả đứa bé mập mạp 8 tuổi ở trong góc cũng bỏ qua.

Tất cả mỉm hai .

Bạch Nhược Linh cảm thấy gì, nhưng Diệp Tinh Du chột đến nỗi đỏ bừng cả mặt, tay chân dài cũng nên để ở .

Cuối cùng, xuống ghế. Bạch Nhược Linh cũng kéo rèm , ngăn cách ánh mắt nhiệt tình hóng chuyện của .

“Là đề Vật lý ?” Cô chăm chú .

“Ừ...” Cậu thẹn thùng đáp.

Thật cũng vì hỏi đề, chỉ là gặp cô mà thôi.

Bạch Nhược Linh câu hỏi một lúc bắt đầu giải thích cho .

Phía tấm rèm trắng nhạt, bóng dáng hai chồng lên , dường như ngọt ngào......

là kim đồng ngọc nữ...” Bà Trần khỏi thở dài.

Hơn 1 tháng , công tác xử lý động đất bắt đầu kết thúc và Bạch Nhược Linh cũng xuất viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-149.html.]

Trên mạng tung tin rằng Bạch Nhược Linh nhận tài trợ từ một mà cô quen. Người dì bụng đó còn một con trai tên là Diệp Tinh Du, học cùng trường với cô. Cả hai đều là những sống sót của đảo Trân và gặp trong bệnh viện.

Không nhiều ảnh của trai , chỉ một bức ảnh khác chụp lén góc nghiêng trai của . ánh mắt đang chăm chú Bạch Nhược Linh đang phục hồi chức năng ở bên cạnh.

Điều thể khiến nhiều suy nghĩ:

[Trời ơi, trai quá! , thể nghĩ nhiều...]

[Gia đình trai kinh doanh thương mại, khá nổi tiếng ở chỗ chúng đấy!]

[ đặt hàng ! ủng hộ! Coi như một chân !]

[A, ai thấy cũng một câu thật xứng đôi!]

[Làm ơn , đừng gán ghép linh tinh cho Bạch Nhược Linh hả? Thật sự khó chịu.]

Sự quan tâm của dư luận thúc đẩy công việc kinh doanh của gia đình họ Diệp.

Đối với chuyện , bố Diệp Tinh Du cho , hiện nay hàng tồn kho đều mua hết, nên còn hàng tồn kho nữa, hy vọng chi tiêu hợp lý, mà thu nhập và tình yêu thương của trong gần 1 tháng nay đều sẽ quyên tặng cho các tổ chức phúc lợi.

Mẹ Diệp Tinh Du còn bày tỏ rằng Bạch Nhược Linh dễ dàng, mà bà cũng gây áp lực cho đứa nhỏ, nên bà hy vọng nên suy nghĩ quá nhiều.

[Khóc. Sao lương thiện như ?]

[Ông trời giúp đỡ lương thiện, đặt hàng và xác nhận đơn hàng . tình nguyện đợi 10 năm cũng .]

[ suy nghĩ gì khác, chỉ đơn giản là giúp đỡ những giúp đỡ Nhược Linh mà thôi.]

[Nhược Linh, thấy cháu, dì giống như thấy đứa con gái đáng yêu của . Dì thật sự thể tưởng tượng việc mất con gái sẽ đau khổ như thế nào, càng thể tưởng tượng cháu còn nữa sẽ buồn bã bao. Dì cháu cần tiền, dì chỉ mua ít đồ thôi, cháu đừng ghét bỏ nhé.]

[Em họ của qua đời đảo Trân. hy vọng Nhược Linh sẽ sống thật , sống cả phần em họ của .]

[Nhược Linh, chúng thể thế của cháu, nhưng chúng đều yêu thương cháu. Hy vọng rằng hàng triệu phần yêu thương cùng thời gian thể xoa dịu nỗi đau của cháu. Cháu là kỳ tích, cũng chính là hy vọng.]

Xuân, hạ, thu, đông, lá cây khô héo mọc chồi non và dần dần trở nên tươi . Bạch Nhược Linh cũng phụ sự mong đợi của , cô đỗ trường đại học danh tiếng, cuối năm đó, với tư cách là thiên sứ của kỳ tích, cô mặc một chiếc váy hội màu đen và xuất hiện sân khấu của các buổi hội lớn.

Thậm chí thần tượng Tuế Đồng Đồng của cô cũng cùng sân khấu với cô ở buổi hội, tặng quà cho cô, còn bày tỏ sự yêu thích và tán thưởng cô chút do dự.

Loading...