Ánh sáng bên ngoài lấp lánh chiếu cửa kính. Mọi vật lung linh như đang bơi trong nước.
Và cũng lúc Từ Mục Hiến c.h.ế.t sững.
Một dòng khí lạnh trào ngược trong mạch máu.
Cô ngủ.
Cô đang ông.
Nhìn xuyên qua kẽ tóc.
Trong một khe hở nhỏ giữa những sợi tóc dài xõa xuống, Từ Mục Hiến thấy rõ — một con mắt lóe lên như lửa tàn.
Đỏ như máu.
Ánh sáng neon phản chiếu trong con ngươi khiến nó như phát sáng, lạnh lẽo, u ám, khát máu.
Ông vững.
Ông lùi theo phản xạ, bàn tay siết lấy tay vịn đến trắng bệch.
Người phụ nữ bắt đầu ngẩng đầu lên.
Từ từ. Rất chậm.
Từng sợi tóc trượt xuống theo chuyển động đó, hé lộ hai con mắt đỏ rực, trừng trừng ông chớp.
Một cái ... lấy một tia cảm xúc của con .
“Xin, xin… xin …”
Ông lắp bắp, lùi , gần như chạy trối c.h.ế.t về ghế đầu xe, run rẩy.
Phía gáy tê dại như ai thổi một lạnh.
Ánh mắt vẫn đang dính chặt lấy ông.
Ông co , ép sát cửa kính nhưng nhịn … đầu .
Lần , bốn mắt chạm .
Hai mắt đỏ như máu. Vẫn ở đó. Vẫn ông.
Không chớp. Không đổi. Không... rời .
Không tình cảm. Chỉ ... rợn đến sởn gai ốc.
Ánh mắt của phụ nữ đỏ rực như máu, ánh lên tia sáng lạnh lẽo, vô cảm và... c.h.ế.t chóc.
Giờ phút , Từ Mục Hiến thậm chí còn thấy hận chính cặp kính đang đeo mặt tại trong suốt đến ? Tại giúp ông thấy rõ đến thế?
“Cô ... cô ... quỷ đấy chứ?”
Ý nghĩ lóe lên khiến da đầu ông tê dại như kim châm.
Ông dám đầu , nhưng mắt liếc nhanh khắp xe...
Mọi vẫn bình thường.
Người thì dán mắt điện thoại.
Kẻ thì nhắm nghiền ngủ gật.
Có ngáp dài. Có gãi đầu. Có nhắn tin.
Không ai… một ai… nhận cô .
Chẳng lẽ… chỉ thấy cô ?
Toàn Từ Mục Hiến cứng đờ như đông cứng trong ngăn đá.
Đến trạm, ông lao xuống xe như ma đuổi.
Cô ... xuống.
Gió đêm táp mặt. Ông dám đầu, cắm đầu chạy về chung cư.
Mãi cho đến khi trốn căn hộ cũ kỹ, bụi bặm của , khóa ba lớp cửa, kéo kín rèm cửa ông mới thở hắt , như vớt mạng sống.
Lần đầu tiên trong đời, ông cảm thấy yêu quý cái ổ chó nát của đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-15.html.]
Nếu cô y tá cũng nhà, chắc sẽ khiến ông yên tâm hơn. may, hôm nay cô trực đêm, về.
Không khí lạnh vẫn tan .
Ông bệt sàn nhà, thở dốc. Toàn ướt đẫm mồ hôi.
Cô là ai? Người ? Hay... thứ gì khác?
một điều ông chắc chắn cô đang ông. Chết lặng. Không chớp mắt. Không rời .
Đêm đó, ông ngủ nổi.
Khi ông chợp mắt, cơn ác mộng liền ập đến.
Cô đang giường ông. Ánh mắt đỏ như than hồng, hề nhắm , ông chằm chằm trong bóng tối.
Hôm , ông sếp giữ tăng ca.
Không vì việc gì quan trọng.
Chẳng qua ông sếp quyền lực nhỏ, đất dụng võ, nên kéo nhân viên ở chỉ để… kiểm tra mức độ ngoan ngoãn.
Tức đến buồn nôn. ông vẫn chịu.
Và ... đồng hồ chỉ 19:30. Lại là chuyến xe đó.
Từ Mục Hiến cảm thấy dày đang lộn ngược.
Tay chân lạnh ngắt. Tim đập nhanh, mồ hôi túa như trút.
... ông vẫn lên xe.
Có thể… hôm nay cô ở đó.
Có thể… chuyện chỉ là do ông quá căng thẳng, nhầm.
Có thể… chỉ cần nữa, chuyện sẽ kết thúc.
Giống như hồi học, ôn bài gì mà vẫn hy vọng sẽ khoanh đúng tất cả câu trắc nghiệm.
Từ Mục Hiến đặt cược bằng chính thần kinh của .
khi ông bước lên xe, ánh đèn mờ nhòe chiếu qua cửa kính...
Cô ở đó.
Ngồi đúng chỗ cũ. Mặc đúng bộ vest đen. Tóc dài phủ mặt.
Và .
Cô đang thẳng ông.
Ánh mắt... đỏ như tro tàn thổi lên.
Ông thấy m.á.u trong như biến thành bùn. Tất cả đông . Chảy chậm. Không truyền nổi nhiệt xuống tay chân.
Cứng đờ. Không bước nổi một bước.
“Này! Cậu bốn mắt !” — tài xế quát lớn từ cabin.
“Đứng đơ đấy gì hả? Có ?”
Tiếng quát đầy sinh khí đột ngột kéo Từ Mục Hiến trở mặt đất.
Một luồng khí an xộc thẳng phổi.
Lần đầu tiên trong đời, ông thấy một lạ cáu gắt đáng yêu đến thế.
Tâm lý “ lẽ ” trỗi dậy.
Từ Mục Hiến nghiến răng… bước thêm một bước.
Lái xe là một gã béo mập với ánh mắt đầy căng thẳng vì tan ca muộn thở phì một tiếng, đóng cửa xe .
Từ Mục Hiến phịch xuống ghế đầu, sát buồng lái.
Cả đông cứng, sống lưng cứng đờ như chèn nẹp.
Không dám đầu.
Không trôi qua bao lâu…