Cô cũng  với bọn trẻ.
Cô đang chuẩn  ăn hết rau củ viên thì nhận  điện thoại của  Diệp.
Đầu bên  điện thoại,  Diệp nhiệt tình mời cô đến nhà  khách: “Nhược Linh , cô  hôm nay là đêm Giáng sinh, chúng  cùng  đón Tết Tây nhé? Cô   Phật nhảy tường và cá nướng . Con đến ăn cơm nhé!”
Bạch Nhược Linh mím môi   : “Cô,  bây giờ con qua đó,  phiền cô .”
“Ai nha,  quá, phiền gì  chứ. Vậy cô chờ con.” Mẹ Diệp cực kỳ vui mừng, cúp điện thoại xong   sang thì thầm với Diệp Tinh Du  gần đó: “Còn   sửa  cái đầu trông như chuồng gà  của con  .”
Cúp điện thoại, Bạch Nhược Linh nở nụ , lộ  hai hàng răng nhỏ tinh tế.
Cô vứt vội chiếc rau củ viên  thùng rác,  đó  về phía nhà họ Diệp.
“~I had to kill you
I"m really sorry
I had to do it
Gotta go on my own
I had to kill you
I took it for so long~
…
I had to kill you
Was it so much fun?”
Cô khẽ ngân nga bài hát   giai điệu.
Đến khi cô tới nhà họ Diệp  thì  ngoài ý  phát hiện  trong nhà chỉ  một  Diệp Tinh Du.
“A... Nhược Linh,  đến ...” Hôm nay  cực kỳ căng thẳng,  vô cùng khách khí: “Ngồi,  ...”
“Ơ? Chú và cô  ?” Cô  quanh nhà, ngôi nhà lớn nhưng   yên tĩnh, ngoại trừ bọn họ  thì giống như  còn ai khác nữa.
“Hai  họ, hai  họ đột nhiên  công ty còn  việc nên  ...” Vẻ mặt Diệp Tinh Du  buồn, nhưng  mặt   hiện lên hai vệt đỏ kích động.
“À...”
Cô chậm rãi  xuống, dường như cũng hiểu  một chút .
Mặt cô cũng hồng hồng.
Cả hai đều   hổ.
“Nhược Linh, tớ... thật  tớ...” Cậu vắt óc suy nghĩ, giọng  vô cùng thiếu sót vì căng thẳng: “À,  lẽ tớ nên hỏi . Cậu cảm thấy tớ thế nào...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-151.html.]
Cô : “Tớ cảm thấy   !”
“À... thế ... Vậy... là loại  nào? Là loại bạn   là...  là...”
Cô vờ như đang suy nghĩ,  đó  híp mắt hỏi: “Diệp Tinh Du, tớ thích . Cậu  đồng ý  bạn trai tớ ?”
Một lúc lâu  Diệp Tinh Du mới nhận  rằng   hề  mơ,  lắp bắp hỏi: “Cậu,  đang  đùa ?”
Nhược Linh  mới tỏ tình với  ?
Cậu choáng váng.
Hay   nhầm ? Cậu căn bản cũng  thông minh lắm,   hoạt bát, bề ngoài càng  thể  là hiền lành, thậm chí  còn chẳng   mấy lời cảm động, chẳng khác gì khúc gỗ cả!
Coi như  vượt cả thành phố  thăm cô, nhưng cũng chỉ  đưa cô  ăn cơm   một  việc mà ai cũng  thể  là hỏi thăm cô.
Bạch Nhược Linh nhấp một ngụm ,  trái tim đang đập thình thịch của cô bình tĩnh , giọng  tinh tế ngọt ngào: “Sao   đùa  chứ? Cậu  trai thế mà, tớ  thể thích  ?”
Có thứ gì đó đang nổ tung trong đầu , khiến  khó  thể tỉnh táo .
Cô thở dài, nhẹ giọng : “Thật ,   ? Lúc  chôn  đất, tớ vẫn luôn  một nguyện vọng, nhưng  thể thực hiện . Thật  lúc đó tớ   cam lòng.”
Cậu vội vàng : “Nguyện vọng gì?! Sao  đây tớ  từng   nhắc đến?”
Chỉ cần Nhược Linh   thì cho dù lên núi đao  xuống biển lửa,  cũng  thực hiện cho cô.
“À, cho dù lúc    thì cũng  dễ thực hiện lắm.” Cô cắn môi, do dự vài giây,  đó mới nhẹ giọng : “Lúc  tớ nghĩ, tớ còn   cảm giác yêu đương là như thế nào. Cho nên thật sự   hôn một  sẽ  cảm giác gì...”
Lúc , Diệp Tinh Du  trở thành một con tôm hùm  luộc chín, giống như   kinh ngạc đến mức    gì.
“Bây giờ thì,” Cô ngẩng đầu lên, mỉm   : “Nếu  đồng ý  bạn trai tớ, nguyện vọng của tớ  lẽ sẽ  thực hiện  hôm nay ...”
Cô hỏi :
“Diệp Tinh Du, ...    giúp tớ thực hiện nguyện vọng ?”
Tất nhiên là   .
Linh hồn và  thể của  đều thuộc về cô.
Tất cả của , đều chỉ thuộc về một  cô.
Khi nhớ  về nụ hôn đầu tiên, tuy rằng khiến   nhiệt huyết sôi trào, nhưng cũng   buồn .
Bạch Nhược Linh chọn chỗ  , thấy sô pha trong phòng  tương đối ,  sợ Diệp Tinh Du quá căng thẳng cho nên cô còn cố ý tìm hiểu cách hôn, nhưng  ngờ   nhiều cách khác  như thế...
“Không  cách nào ...” Cô đỏ mặt, nhất thời cũng rối rắm.
Kết quả là thời gian cô tìm kiếm càng dài, Diệp Tinh Du càng  tra tấn như một kẻ khó chịu khi sắp  xử tử,  giống như ngọn núi lửa  đè nén  thể phun trào .
Cuối cùng, rốt cuộc  hề  kỹ xảo gì,  chỉ  theo bản năng, thậm chí còn  cẩn thận cắn rách môi Bạch Nhược Linh.