Trong sự choáng váng của tình yêu và khát vọng, Diệp Tinh Du lời tỏ tình thẳng thắn nhất mà thể trong cuộc đời :
“Nhược Linh, tớ yêu . Tớ nhất định sẽ đối xử với . Tớ bên mãi mãi. Đây lời hứa suông của tớ...”
Cô trả lời, chỉ đặt một nụ hôn lên mặt .
Cô , sẽ vĩnh viễn đối xử với cô, cũng yêu cô nhiều như thế nào.
Cô còn , cô vĩnh viễn ở bên .
Thoáng chốc, một năm nữa trôi qua. Bạch Nhược Linh kết thúc thực tập, bắt đầu cuộc sống của một thạc sĩ.
Cuộc sống của cô bình thản nhưng tầm thường.
Mọi vẫn chú ý đến từng cử chỉ của cô và quên gửi đến cô tình yêu sâu sắc.
Tất nhiên, lúc yêu đương với Diệp Tinh Du cũng nhiều khoảnh khắc ngọt ngào.
Cuộc sống của cô đột nhiên bước ngoặt lớn, tất cả cái ác và bóng tối đều biến mất, chỉ còn lòng và tình yêu.
Như thể thế giới đang bao bọc lấy cô với sự dịu dàng nhất.
Một mùa đông nữa đến, vẫn là đêm Giáng sinh, cô tủ kính và chiếc bánh ngọt bên trong, vẫn mặc chiếc áo gió đen giống năm ngoái.
Đột nhiên, hình ảnh cô trong gương trở nên vặn vẹo.
Cô giật .
Sau đó, cô kinh hãi khi thấy một con cừu xuất hiện trong gương.
Một con cừu mắt khắp cơ thể.
Một kẻ lập dị.
Bạch Nhược Linh lùi hai bước, khi cô chớp mắt, tủ kính chỉ phản chiếu hình ảnh xinh của cô.
Giống như con cừu bệnh hoạn chỉ là ảo giác do cô mệt mỏi.
cô sẽ cho rằng đó chỉ là ảo giác. Hạt giống bất an bắt đầu nảy mầm trong lòng cô. Cô ngoắt , vội vã rời , thoát khỏi nơi .
Khi rẽ một góc phố vắng vẻ, cô liếc thấy một bà lão một quầy bói toán.
Sở dĩ cô chú ý là vì bà lão mặc chiếc áo bông đỏ chót, giữa thành phố mùa đông xám xịt, trông chói mắt đến kỳ dị.
Trước quầy hàng của bà lão ai, chỉ tấm vải cũ nhảy múa trong gió, đó :
[Tôn Sĩ Lệ bói toán].
Bạch Nhược Linh qua hơn 10 mét nhưng đột ngột dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-152.html.]
Cô cảm thấy ánh mắt đang dõi theo ...
Mà cô giác quan thứ sáu của nhạy bén. Đây ảo giác.
Cô chậm rãi đầu —
Quả nhiên, bà lão mặc quần áo đỏ lên từ lúc nào.
Bà lão đang cô.
“Bà... cháu ?” Cô chần chừ hỏi.
“Nhược Linh, sớm muộn gì cô cũng đến tìm . Cô cần gì giả vờ?” Bà Tôn nheo mắt: “ cô là ai, cô cũng đoán là ai.”
Hai giằng co một lúc lâu.
Trong sự yên tĩnh dường như đang diễn một cuộc chiến khốc liệt.
Cuối cùng, Bạch Nhược Linh cúi đầu và nhạt, đổi giọng điệu như gặp quen cũ: “Cháu còn tưởng bà chỉ thể ở thế giới của chết.”
“ tất nhiên thể đến thế giới của sống.”
Cô gật đầu: “Tại bà đến đây? Bà lo lắng cho Diệp Tinh Du ? Cậu . Chúng cháu đều thoát khỏi nguy hiểm, giống như kỳ tích. Hai chúng cháu dự định sang năm sẽ kết hôn. Có lẽ lúc đó, bà thể đến uống một ly rượu mừng?”
Khuôn mặt nhăn nheo của bà Tôn nở nụ lạnh, ghê tởm phản cảm, như đang bội phục cô.
Bà thở dài lắc đầu, chằm chằm cô gái mặt:
“Nhược Linh, cô lợi hại thật đấy. Cô đang đùa giỡn bọn họ.”
Bạch Nhược Linh kinh ngạc và khó hiểu: “Bà, bà đang gì...”
“Còn thẳng ? Được. đang , cô là ác linh lợi hại nhất mà bà lão già từng gặp.”
Nhiệt độ xung quanh dường như cũng lạnh hơn bởi vì những lời .
“Bà , bà đang gì thế! Ác linh là Chước Khánh Giang, là cháu ?” Vẻ mặt Bạch Nhược Linh tối sầm , ánh mắt sắc bén lướt nhanh xung quanh.
Trên đường phố ai khác.
Bà Tôn gằn từng chữ: “Chước Khánh Giang là ác linh, cô cũng thế. Cô còn hung ác hơn gã gấp trăm . Hơn nữa, chỉ ác linh mới nhớ rõ tất cả thứ trong giấc mơ của chúng.”
Trong nháy mắt, vẻ mặt Bạch Nhược Linh cứng đờ mấy giây, trở nên vi diệu.
Sự khiếp sợ vô cùng chân thật khuôn mặt cô biến mất, đó là sự thờ ơ và trống rỗng dần dần hiện . Trong bầu trời tối đen, khuôn mặt vô cảm của cô trông kỳ quái như một chiếc mặt nạ nhựa.
Một lúc lâu , cô than nhẹ: “Thì là như thế. còn tưởng rằng bọn họ nhớ gì là do lý do đặc biệt nào đó cơ.”
Bà Tôn tức giận: “Đây... đây là điều cô hả? Cô g.i.ế.c nhiều như thế mà bây giờ chỉ quan tâm chuyện thôi hả?!”
Vẻ mặt của cô cuối cùng cũng trở nên sinh động hơn một chút: “Giết nhiều ? Bà , bà lấy tội danh lớn như thế gán lên đầu ? Làm khác sợ hãi đấy.” Cô nhún vai, giọng điệu vô tội: