“  , đúng là   g.i.ế.c Chước Khánh Giang ở trong mộng, nhưng đó là tự vệ mà. Nếu như  g.i.ế.c c.h.ế.t ác linh  thì  ở trong hiện thực cũng  sống . Cái  gọi là... phòng vệ chính đáng nhỉ,  thể coi là  tội đúng ?”
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt cô giống như  chia thành hai : Một   những lời yếu đuối đáng thương, một    ánh mắt lóe lên ác ý  hề sợ hãi, cũng giống như đang mỉm .
Bà Tôn   .
Cũng chính bởi vì    cho nên bà càng tức giận vì  cô trêu đùa.
Bà hít sâu một , cố đè nén cảm xúc châm chọc, chất vấn cô: “À, cô chỉ g.i.ế.c một  Chước Khánh Giang thôi ?”
Vẻ mặt Bạch Nhược Linh vô tội, bắt chước giọng bà  mà hỏi ngược : “À,  thì ?”
“Động đất c.h.ế.t mấy chục nghìn , cô cho rằng  c.h.ế.t như đèn tắt, sẽ    đó nữa hả? Nếu thật sự là như  thì tại    mệt mỏi như thế ?”
Cô gái  chằm chằm mũi chân : “Bà ,  thật sự  hiểu bà   gì.”
“Nhược Linh, lớp của cô ngoại trừ Hứa Bảo Nam , tất cả đều  chết, bao gồm cả giáo viên chủ nhiệm lớp cô.” Chỉ kể  sự việc  thôi mà bà Tôn cũng  cảm thấy ớn lạnh .
“  chứ.” Cô thản nhiên, phản ứng với việc   lạnh lùng: “Hứa Bảo Nam may mắn là bởi vì    đến trường nên mới giữ  một mạng, nhưng  biến thành  thực vật. Thật là đáng thương... Cậu  còn trẻ như , bố     chỉ  một   . Cho nên, mỗi năm,  ngày xảy  trận động đất,  đều đến thăm   đấy.” Cô mỉm : “Thật đáng buồn. Khi thiên tai ập đến thì con  cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi.”
“ họ  c.h.ế.t bởi vì trận động đất. Cô cũng  Hứa Bảo Nam  chỉ thoát khỏi thiên tai mà.” Bà Tôn  chằm chằm  mắt cô, thấp giọng : “Bọn họ  đầu độc chết. Tất cả học sinh, tính cả giáo viên chủ nhiệm, tổng cộng 33 ,  bộ đều c.h.ế.t vì ngộ độc thuốc trừ sâu 3911.”
Không đợi Bạch Nhược Linh  chuyện, bà  nặng nề bổ sung một câu:
“Thuốc độc  bỏ  trong chè đậu xanh.”
Con ngươi vốn trong veo của cô gái biến thành màu đen, như thể giờ phút , bóng tối của cả thế giới đều ở trong mắt cô.
“Thuốc độc?” Cô chần chừ : “Vậy  trúng độc sẽ  triệu chứng gì nhỉ.”
“Triệu chứng chính là những  c.h.ế.t vì loại độc , con ngươi co rút  thành những chấm đen nhỏ xíu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-153.html.]
“Thế ...” Cô rõ ràng  cảm thấy kinh ngạc bởi vì lời  của bà Tôn, ngược  cố   vẻ mặt khoa trương, giọng  còn tỏ vẻ lo lắng: “Chuyện , bà  báo cảnh sát ? Có lẽ bọn họ  thể đào t.h.i t.h.ể lên để kiểm tra  nhỉ?”
“Cho dù  kiểm tra  thì cô cũng  sớm nghĩ  cách để giải thích ,   ?”
Cô im lặng, nụ  lạnh lẽo: “Bà  như     nhớ   ít chuyện đấy.” Cô nghiêm túc suy nghĩ: “Lúc ở tầng hầm, Chước Khánh Giang từng  Linh Mẫn là bạn gái duy nhất của gã . Gã   yêu cô , sẽ  trơ mắt  cô  tan nhà nát cửa.”
Ký ức ngày đó, chậm rãi trở nên rõ ràng.
Hình như Chước Khánh Giang còn cùng cô   nhiều chuyện...
 , điều gã   nhiều nhất chính là:
“ thực sự đang gặp rắc rối lớn.”
Gã  liếc  Ngô Kính Tâm đang bất tỉnh, vẻ mặt đầy khó chịu: “Em gái,  cũng   ý định g.i.ế.c cô . Đương nhiên, cô   chuyện của ,  cũng  thể thả cô   , cho nên hiện tại cô  đang tuyệt thực. Sớm     lấy móc chìa khóa của cô , cũng  nên  xem trò vui...” Gã  nheo mắt  Bạch Nhược Linh: “Ai     em  thấy.   thể  trói em . Phiền phức quá.”
Khi đó Bạch Nhược Linh    chán nản, chỉ im lặng lắng .
“Này, em gái, em cũng ở Thánh Tâm ? Lớp nào?” Gã   hỏi.
“Lớp 12/2.”
“Lớp 12/2? Cũng là lớp 12/2 ? Vậy em cũng  Tiểu Mẫn đúng ?”
“Không . Lớp 12  mới chuyển đến.”
Trên mặt gã  hiện lên nụ  ngầm hiểu: “Cũng là học sinh chuyển trường ? Vậy em chắc cũng cảm giác   trong lớp em... đều  thú vị nhỉ.”
“Cho nên, tại    g.i.ế.c Linh Mẫn? Cô  là học sinh,  thù  oán,  mất  ông nội. Cô   đáng thương.”
“Không , em hiểu nhầm .” Chước Khánh Giang liên tục xua tay,  đó còn nghiêm túc sửa : “Em hiểu nhầm .   g.i.ế.c cô .  yêu cô , là  đang giúp cô , giúp bạn gái của . Có thể em  , chúng  quen  ở  diễn đàn Hoa Bỉ Ngạn. Đó là một diễn đàn tự sát. Tiểu Mẫn chính là kiểu   mong  sống  yếu ớt. Trong diễn đàn đó,   nhiều  đều như thế... Sau khi ông nội cô  qua đời, cô   cô    sống nữa,  sợ tự sát sẽ  xuống địa ngục cho nên mới cầu xin  g.i.ế.c cô .”