Nghĩ đến chuyện cũ, khuôn mặt u ám của gã dịu dàng hơn một chút: “Vậy nên chỉ thể theo cô mà thôi. mà từng g.i.ế.c ai đây, g.i.ế.c xong mới phát hiện xử lý t.h.i t.h.ể như thế nào. Cuối cùng chỉ thể chặt nhỏ t.h.i t.h.ể đông lạnh trong tủ lạnh. Sau đó phát hiện ở diễn đàn còn khác cũng suy nghĩ như thế, cho nên chúng mới quyết định giúp đỡ ... Tên đàn ông cũng thật buồn nôn, c.h.ế.t một nửa còn đổi ý, cũng cắt chân cho ông , mệt đến mức đầy mồ hôi! Sau đó... nó, t.h.i t.h.ể càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức bỏ kem nữa, sợ chỗ để mới cho nên chỉ đành vứt bớt . Thật kể cho Ngô Kính Tâm , nhưng cô sống c.h.ế.t chịu tin ... Bây giờ thêm em. Haiz...”
Nói đến đây, gã phát điên, trong cổ họng phát một tiếng nên lời: “ thật sự nên gì bây giờ... Các vì thông minh như thế chứ? Các khiến gặp rắc rối lớn .”
Bạch Nhược Linh hiểu : “ Ngô Kính Tâm g.i.ế.c Linh Mẫn và mấy ?”
“Hừ, còn vì cái tên Tuế Đồng Đồng c.h.ế.t tiệt ...” Vẻ mặt gã trở nên hung ác: “Tiểu Mẫn là fan của Tuế Đồng Đồng, mà hai họ từng ở trong cùng một nhóm fan, còn bí mật kết bạn với . Cô cũng đến sự tồn tại của , nên cảm thấy nghĩa vụ giúp chị em của cô thăm dò . Thật xui xẻo mà, may là đủ thông minh. Lúc cô tìm đến thì ý đồ của cô . Cô mê hoặc điên đảo. Hơn nữa, may mắn là cô chỉ nghi ngờ thôi, chứ báo cảnh sát...”
Chước Khánh Giang đương nhiên Ngô Kính Tâm từng nơi cô sẽ đến cho Từ Mục Hiến . Từ Mục Hiến quá nhát gan, sợ phiền phức, nên mới gián tiếp cứu Chước Khánh Giang một mạng.
Chước Khánh Giang Bạch Nhược Linh vẫn đang bình tĩnh thì bất mãn mà : “Thật kỳ quái, chuyện với em lâu như mà em dễ tính thật đấy.”
Khuôn mặt cô lạnh tanh, chỉ đôi mắt là đang run rẩy, cô gã , một lúc lâu mới : “Vậy bây giờ đang hai , định gì? Định g.i.ế.c ?”
Gã : “Cũng khó . Em c.h.ế.t ?”
Lúc đó cô trả lời như thế nào?
“Muốn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-154.html.]
Chước Khánh Giang nở nụ : “ cứ c.h.ế.t như thế thì sẽ các bạn học trong lớp em vui vẻ ? Nói thật, bọn họ bức tử Tiểu Mẫn, cũng cảm thấy khó chịu với bọn họ lâu .”
“ ngay mà!” Bà Tôn cắt ngang lời cô, giọng đầy mỉa mai: “ đoán cô sẽ đổ tội lên đầu Chước Khánh Giang mà! Dù Chước Khánh Giang cũng c.h.ế.t , c.h.ế.t ở trong tay cô! Cho nên cô gì chẳng !”
Bạch Nhược Linh phủ nhận, chỉ nhẹ giọng : “Bà , mấy hôm , một câu chuyện trong một quyển sách, kể về t.h.i t.h.ể của một con cừu con. Bà ?”
Không đợi bà Tôn trả lời, cô bắt đầu tự kể :
“Ngày xửa ngày xưa, một con cừu con theo đến sống ở một hòn đảo mới trong rừng. Cừu cần tìm thức ăn, vì cừu con luôn tự chăm sóc bản . Trong rừng cũng một trường học dành cho động vật. Động vật trong đó tàn nhẫn, thích ngoài.”
“Chúng nó dẫn dắt bởi một con cáo thiện với con cừu mới . Chúng nó bắt nạt cừu con, chế giễu cừu con, dùng thủ đoạn mà chúng nó thể nghĩ để cho cừu con đau khổ. cừu con yếu đuối và trái tim mềm yếu. Nó tranh cãi và cừu lo lắng.”
“Thật nó nên nhẫn nhịn như thế. Sự nhẫn nhịn của nó cho đám động vật một loại ảo tưởng rằng chúng nó đối xử với cừu con như thế nào cũng . Cho đến một ngày, trong rừng đổ mưa lớn, đám động vật đưa cừu con đến một hồ nước.”
Cô nhắm mắt, hình ảnh hồ bơi khô cạn, bẩn thỉu hiện lên trong đầu.
“Cừu con đẩy xuống đó. Các động vật cùng lớp chụp bộ dạng chật vật của nó bằng điện thoại. chúng nó vẫn hài lòng, chúng nó còn gửi ảnh cho cừu . Đám động vật còn cảm thấy như là vấn đề gì.”
“Trong mắt chúng nó, đây chẳng qua chỉ là một hành vi nghịch nghợm nho nhỏ mà thôi. Chúng nó thậm chí còn cảm thấy rằng bắt nạt còn chẳng tàn nhẫn bằng bình thường. vẫn trong dự đoán... khi cừu thấy bức ảnh thì trong lòng nóng như lửa đốt. Bà vội vã chạy cứu con .”
Cô giơ tay lên, lau nước mắt mặt, giọng run rẩy: