“Không sai. Chấp niệm của cừu con là đám động vật . Hơn nữa, khi cừu con tiến  sâu  gian gần c.h.ế.t hơn, nó  gặp  một ông lão giống như ác quỷ. Lúc đó, ông lão   một câu:
[ thế, ác linh... Nếu như cô suy nghĩ cẩn thận, cô  thể   tỉnh táo .]
Lúc đầu, cừu con nghĩ rằng ông  chỉ đang chỉ  tầm quan trọng của ác linh mà thôi.   đó nó mới nhận  rằng ông lão ác quỷ  chỉ là đang  cho nó , nó chính là ác linh.”
Hoàng hôn nặng nề buông xuống, giống như chiếc lưới sắt dày đặc, nặng nề đến mức khiến    thở nổi.
Bà Tôn chỉ cảm thấy  mệt mỏi: “Vì ,  thời điểm đó, cừu con  nhớ   chuyện và nhận   hai ác linh. Nó nghĩ rằng đây là một cơ hội  để  thoát tội— Chỉ cần g.i.ế.c con rắn độc và đổ tất cả tội  lên rắn độc là xong. Sau , tất cả sự thật sẽ  chôn vùi bởi thiên tai.”
“ thế.” Giọng cô  lạnh lùng: “ thật    dễ dàng như . Bởi vì cho dù đang ở trong mơ thì cừu con vẫn yếu nhất,  dễ dàng sống sót  nhất. Nó nên  gì thì mới g.i.ế.c  rắn độc đây? May là nó  thông minh.”
“Nó dụ hồ ly đến cấm địa,  đó lợi dụng trách nhiệm của lợn rừng, lợi dụng khao khát đối với con gái của gấu, lợi dụng chấp niệm của khỉ, sự lương thiện của chim, sự áy náy của voi, và tất nhiên, quan trọng nhất chính là sự yêu mến và tin tưởng của chó đối với nó.”
“Nó thậm chí còn lợi dụng cả rắn độc, để rắn độc trở thành mục tiêu chỉ trích của  ! Như , nó tạo  ảo ảnh cuối cùng trong giấc mơ tiếp dẫn, vì thế mới  cơ hội cuối cùng để cho rắn độc một đòn chí mạng. Cứ như thế, nó chẳng những trả thù  cho cừu , còn  hảo thoát   ngoài. Lúc nó tỉnh  thì   loài  ôm  khỏi khu rừng . Loài   [Cừu con đáng thương quá...]. Họ yêu thích nó, quan tâm nó, thương xót nó...”
“ tất cả đều  nó lừa gạt!” Bà Tôn lớn tiếng ngắt lời cô: “Loài  cũng  , thứ bọn họ ôm    là một con cừu con, mà là một con quái vật còn đáng sợ hơn cả rắn độc.”
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu , Bạch Nhược Linh thở dài,  mặt là nụ  bất đắc dĩ: “Bà hình như  thích câu chuyện  lắm nhỉ.”
Bà Tôn  cô, hỏi một vấn đề mà bà vẫn  hiểu:
“Vậy tại  cừu con  khác với những ác linh khác? Ác linh chỉ  tất cả   đều chết, trong khi cừu con   ngược  với bản chất của ác linh,  giữ cho   sống.”
Bạch Nhược Linh  nhạt: “Bởi vì nó , nếu c.h.ế.t như  thì nó sẽ  bao giờ  gặp  cừu  nữa.”
Bà Tôn giật  nhận :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-156.html.]
“Là ông lão ác quỷ   cho cô .”
“Ừ.”
“Cho nên, cô chẳng những sống sót mà còn  yêu thương tất cả  .”
“Ừ.”
“Vậy cô ở cùng với Diệp Tinh Du là bởi vì  nhóc đó  nếu tìm  ác linh thì công đức sẽ che chở cho vợ con của .”
“ thế...” Cô dừng  một chút,   thêm: “Đương nhiên,  cũng thích  .  sẽ     thiệt thòi.”
Cô gái  mắt,  thuần khiết như thiên sứ,   lạnh lùng và mưu mô, đáng sợ đến mức khiến   cảm thấy ớn lạnh sống lưng...
Bà Tôn  nhịn  mà : “ cô   rằng, cho dù cô  đạt  tình yêu của   thì đó vẫn là giả! Bọn họ yêu quý cô là giả, Diệp Tinh Du thích cô cũng là giả. Cô tự  con  thật của  là như thế nào!”
“Ừ... nhưng cái gì mới là thật, cái gì mới là giả?” Hai hàng nước mắt lạnh lẽo lăn dài  má cô, cô đưa tay nhẹ nhàng lau : “Đối với cừu con mà , mất  cừu , chính là sự thật duy nhất  thế giới ...”
“ nếu  cô  cô như thế  thì cũng sẽ  tha thứ cho cô.”
Cô  thèm để ý: “À, đó là chuyện  khi  gặp bà .”
Bà Tôn nhắm mắt .
Bà  rõ Bạch Nhược Linh độc ác và đáng hận như thế nào, nhưng  hiểu vì , bà   thể tiếp tục ghét cô  nữa. Thậm chí, trong lòng bà còn cảm thấy thương hại cho  cảnh của cô, cũng khâm phục trí thông minh của cô.
Cuối cùng, bà đau lòng : “Nhược Linh,  lẽ cô cảm thấy  mệnh bất công, trong lòng tràn đầy oán hận, nhưng  lẽ cô cũng   đến câu “Cộng trừ nhân chia,   trời cao” (*). Cô  từng nghĩ, tại   trận động đất, những  đó  tình cờ ở bên cạnh cô, vì  Trác Dương Hào là  đ.â.m c.h.ế.t  cô, nhưng  hết   đến  khác cứu cô  khỏi cấm địa ...”
(*) Ý , đời   tính toán như thế nào thì cũng  thắng  thiên đạo luân hồi. Đời   bốn phép toán, ông trời cũng ắt  tính toán của riêng .