“Bà đúng, cộng trừ nhân chia, trời cao.” Cô dịu dàng ngắt lời: “Thật , cừu con quyết định độc c.h.ế.t tất cả động vật trong lớp là bởi vì nó sợ hãi. Bởi vì quá nhiều biến . Nếu một con vật nào cừu con mất mà vẫn ngoan ngoãn như thế, thì sẽ nhận vấn đề; nếu con vật nào khát, cũng uống nước, thì coi như xong ; còn nữa, các động vật cũng bạn bè của , những bạn bè thể sẽ đến tìm chúng nó, hoặc sẽ tìm tê tê và hồ ly, hoặc là trong chúng nó chết... “
“Cừu con tự tin rằng nó thể g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả. Thậm chí nó còn nghĩ rằng thể ai trong chúng nó sẽ chết, cùng lắm là bệnh viện rửa ruột là xong. Thế nhưng, cái ngày đặc biệt đó diễn vô cùng suôn sẻ, suôn sẻ đến mức kỳ quái.”
“Khi các con vật phát hiện sự khác thường, con thì đau đớn gào thét, con lóc, con còn chạy trốn, nhưng chẳng mấy chốc ngã xuống, còn con cố gắng gọi điện cho bố , nhưng ai bắt máy cả. Thật sự kỳ quái, cũng động vật nào khác đến hỏi thăm, một ai quan tâm cả.”
“Có lẽ đều cho rằng chúng nó chỉ đang chơi đùa mà thôi, đó cũng chỉ cảm thấy kỳ quái và luôn. Thật sự lạnh lùng, ? Các loài động vật trong lớp lạnh lùng và ác độc với cừu con, nên các loài động vật khác cũng lạnh lùng và ác độc với chúng nó.”
“Lúc cừu con đẩy mí mắt của chúng nó và qua từng một, trong lòng nó nghĩ rằng nhất định là ông trời đang giúp nó. Mà điều cuối cùng chúng nó thấy khi c.h.ế.t chính là đôi mắt của cừu con. Đây chẳng là quả báo của chúng nó ?”
Nói đến đây, cô mỉm : “Tội của chúng nó chấm dứt sự chứng kiến của cừu con. Còn tội của chính cừu con... lẽ... Bà Sodom và Gomorrah (*) ?”
(*) Kinh Thánh mô tả, khi phá hủy, tại hai thành phố Sodom và Gomorrah tràn ngập những hành vi suy đồi, việc dâm loạn, cưỡng h.i.ế.p và thói quen hưởng thụ xa hoa là cực kỳ phổ biến. Bởi vì tội , Thiên Chúa cuối cùng giáng họa tiêu diệt Sodom và Gomorrah bằng lửa và lưu huỳnh.
Bà Tôn cau mày: “Có ý gì? Không cô rằng tất cả của thành phố đều là tội nhân đấy chứ?! Cô cho rằng là thiên sứ Chúa phái đến hả?”
“Không . là cừu con đầu độc những con vật đó, chỉ là do tâm niệm xa của nó mà thôi. Một tâm niệm là thiên đường, một tâm niệm là địa ngục. Mà vốn dĩ nó quyết định c.h.ế.t , nhưng sự biến mất của khu rừng là một cơ hội cho nó, nên cái ác của nó cũng biến mất theo đó . cho rằng, Sodom và Gomorrah trong lòng cừu con lửa trời thiêu rụi . Mà cừu con ở trong ngọn lửa đó cũng cảm nhận sự chỉ dẫn của trời cao: Thì , là trời cao hết đến khác cho cơ hội, chúng nó c.h.ế.t và để cho sống .”
Cô nhẹ giọng : “Bà , là ông trời về phía !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-157.html.]
Bà Tôn bỗng cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, câu “Là trời ông trời về phía ” đả kích đến mức trở nên choáng váng.
Có thật là như thế ?
Ông trời về phía cô?
Ông trời đang cho cô cơ hội nữa?
Bà nên tin tường ác linh miệng đầy lời dối ?
Vẻ mặt Bạch Nhược Linh trở nên ai oán: “Bà , bản chất của cừu con chính là lương thiện. Nó vẫn luôn hướng đến tình yêu và sự của thế giới . Có lẽ đến cuối cùng, sẽ một ngày nó từ một con quái vật biến trở thành cừu con một nữa.”
“Cho nên tin rằng, thứ con ôm ngoài, là một con cừu non mới sinh. Con cừu non sẽ tìm cách để giúp đỡ càng nhiều và cũng cứu vớt càng nhiều hơn. Xin bà hãy tin rằng cái ác của nó biến mất trong ngọn lửa của trời . Mà thế giới , vẫn còn vô động vật hung ác hơn nó nhiều. Bà cần khó xử chỉ vì một con cừu con .”
Bà Tôn gần như lay chuyển, thành khẩn : “Nhược Linh, lẽ cô tàn ác nhất thế giới , nhưng trình độ tàn ác của cô cũng thua kém gì bọn họ . Bọn họ là ác một cách trắng trợn, còn cô là một họa bì lương thiện.”
Bạch Nhược Linh nở nụ , nhưng nụ của cô lúc dường như là phát từ tận đáy lòng.
“Dù bà nghĩ thế nào nữa thì câu chuyện thật sự kết thúc .” Cô hít một thật sâu lên bầu trời: “ câu chuyện dù cũng chỉ là câu chuyện, thực tế. Thực tế là, Chước Khánh Giang với rằng gã sẽ tha thứ cho bất kỳ ai tổn thương Linh Mẫn. Gã rằng sẽ độc c.h.ế.t tất cả bọn họ. Mà bây giờ, tên đầu sỏ c.h.ế.t ở trong chính hang ổ của , coi như là gã chịu hình phạt xứng đáng . Còn ...”