Bạch Nhược Linh tiến đến giường bệnh, ánh mắt lạnh lẽo.
“Nhược Linh, cháu  chuyện với nó , chúng   ngoài.” Mẹ Chu kéo chồng    ngoài.
Bọn họ vẫn tin tưởng rằng, chỉ cần mỗi ngày Bạch Nhược Linh đến  chuyện với Hứa Bảo Nam thì con trai họ sẽ  thể tỉnh .
Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ  thể  thấy tiếng “Tích tích” của máy móc.
Bạch Nhược Linh cầm lấy khăn lông ở bên cạnh lên và tiếp tục lau mặt cho  .
Lau xong, cô ném chiếc khăn dính nước lên bàn,  đó cô   chăm chú   đàn ông đang ngủ say ở  mặt.
Cô cúi  xuống, nhẹ giọng   bên tai  : “Hứa Bảo Nam, là , Bạch Nhược Linh đây.”
Không    do ảo giác   mà cô   thấy lông mi của Hứa Bảo Nam  giật giật.
Cô cẩn thận quan sát một lúc, nhưng   mặt vẫn yên tĩnh như cũ.
Lông mi cử động  lẽ là bởi vì   đang mơ một giấc mơ ly kỳ nào đó.
Đáng tiếc, cô   cách nào mở đầu    để xem .
Cô tiếp tục  một cách nhẹ nhàng:
“Hôm nay  khi đến đây,  đột nhiên nhớ  một chuyện  thú vị. Diệp Tinh Du từng ,   cho rằng tên của  là Nhược Linh trong thiên lý rõ ràng (*). A...   ngờ tên    ý nghĩa quan trọng như thế. Cậu  xem,  sẽ biến thành như thế, là thiên lý rõ ràng ?”
(*) Tên nữ chính là Nhược Linh, cũng  nghĩa là rõ ràng, sáng tỏ.
Cô chờ một lúc, nhưng rõ ràng là  thực vật  thể trả lời .
Cô thở dài, đành tiếp tục : “ kết hôn với Diệp Tinh Du . Cậu sẽ chúc phúc cho chúng  đúng ? Đương nhiên,   chúc phúc thì cũng chẳng  cả. Nhìn thấy   ở đây sống  bằng chết, đối với  mà , đó là lời chúc phúc  nhất .”
Cô nhẹ nhàng  bên tai  : “Hằng năm  đều đến đây, hy vọng nhất chính là  thấy t.h.i t.h.ể của  đấy.    vẫn  chết? Khó chịu như thế  thì  bằng tự  bỏ cuộc ... Các bạn học của chúng  đều đang chờ để  đoàn tụ với  đấy.”
Suy nghĩ một lúc, cô  chằm chằm  khuôn mặt sưng húp của  ,  đổi ý: “Bỏ ,   như bây giờ,  cũng  vui vẻ . Cậu yên tâm, về , năm nào  cũng sẽ đến. Nếu như ngày nào đó    đến nữa thì  sẽ tìm một cách thật  để tiễn  . Hứa Bảo Nam,  cảm thấy bây giờ   khổ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-159.html.]
“Lúc  ám chỉ xúi giục   bắt nạt ,   từng nghĩ đến một ngày nào đó  sẽ biến thành như thế  ?  cho dù   khổ đến  thì bố   vẫn luôn ở bên cạnh ... Mà  , bà  vĩnh viễn  thể trở về nữa ... Vừa nghĩ đến đó thôi là    g.i.ế.c  thêm một  nữa...”
Cô  khổ một tiếng,  đó   thẳng  dậy, nhẹ nhàng sửa sang  tóc cho  : “Chuộc  cho hành động của  . Hứa Bảo Nam, cho đến tận khi  c.h.ế.t thì  vẫn chỉ là một khối thịt thối nát mà thôi...”
Chuyến thăm ngắn ngủi  nhanh chóng kết thúc.
Lúc   ngoài, bố  Hứa Bảo Nam  lôi kéo cô   nhiều lời cảm kích, còn đưa cô  khỏi bệnh viện.
Diệp Tinh Du cũng lái xe đến đón cô.
Bạch Nhược Linh lên xe, vẻ mặt   mệt mỏi.
“Sao thế? Bố     lôi kéo em  lóc ?” Diệp Tinh Du ân cần hỏi.
“Ừ,  trách bọn họ. Em cảm thấy  khi  du lịch về  lẽ vẫn  nghỉ ngơi  nên  mệt,  về sớm ngủ một lúc.”
“Được. Vậy chúng  mau về nhà ăn chút gì đó  để em  ngủ.” Anh cũng nhận  sự khác thường của cô, còn : “Sao  cảm thấy  nào em  gặp Hứa Bảo Nam cũng đều  vui thế.”
“Ừ...  một chút.” Cô  phủ nhận.
“Lại nghĩ đến trận động đất đúng ... Cho dù em  đến thăm   thì   cũng nhất định sẽ hiểu. Em  cần miễn cưỡng chính   vạch  vết sẹo . Dù ... chuyện  qua lâu .”
Cô   lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay : “Có thể sẽ  vui, nhưng  thấy  là em vui hơn nhiều . Haiz, chúng    chuyện  nữa. Tối nay em  ăn Phật nhảy tường,  ?”
Anh mỉm : “Được, tối nay  sẽ  món Phật nhảy tường cho em.”
Ăn tối xong, bởi vì Bạch Nhược Linh cảm thấy mệt mỏi nên cô  ngủ từ  sớm...
Cô  mơ.
Trong mơ, một  cô đang   con đường đêm đen kịt, trong tay cô cầm một chiếc ô màu trắng.
Bầu trời đêm đỏ quạch, nhuốm màu m.á.u tanh. Mưa phùn lạnh lẽo rơi xuống, đèn đường đỏ như máu, tạo thành vũng m.á.u sền sệt  mặt đất.
Trong m.ô.n.g lung, phía   một bóng  đang ẩn trong bóng tối, chậm rãi bước , che một cái ô màu đen.
Chiếc ô đen  hỏng, mất một góc, lộ  khung kim loại, phát  ánh sáng lạnh lẽo.