“Trạm tiếp theo: THPT Dân Lập Thánh Tâm. Xin chú ý cửa xe,  chen lấn xô đẩy khi lên xuống.”
Tiếng phát thanh vang lên đều đều, lạnh tanh.
Xe dừng. Cửa mở.
Chỉ  một  bước lên.
Một cô gái.
Mặc đồng phục màu đen, tóc buộc gọn thành búi nhỏ  đầu.
Sườn mặt thanh tú, ngũ quan sắc nét như tượng khắc.
Nhỏ bé, mảnh khảnh như một đóa sen khép nụ trong giá lạnh.
Cô  quàng khăn. Không mặc áo ấm. Trời đang mưa.
Từ Mục Hiến lập tức nhận  là cô bé ở khu chung cư nhà ông.
Thỉnh thoảng ông vẫn gặp  buổi sáng sớm. Cô bé lễ phép,  học sớm, dáng vẻ lúc nào cũng mệt mỏi như thể gánh cả kỳ thi đại học  vai.
Giờ phút , ông như vớ  cọng rơm cứu mạng.
Cô bé  xuống ghế  ghế lái, yên lặng.
Ông chần chừ. Rồi  nhịn  nữa.
Ôm chặt cặp da  n.g.ự.c như thể tấm khiên, chạy sang phía cô, thấp giọng năn nỉ:
“Em gái, giúp  một việc  ? Em  thấy… ghế hàng cuối    ?”
Cô gái  sững sờ. Quay đầu  thoáng qua  nhẹ nhàng đáp:
“Cháu nghĩ là…   ai cả…”
Từ Mục Hiến hoảng hốt  đầu theo.
Và  nữa bắt gặp đôi mắt đỏ m.á.u đó.
Cô … vẫn  đó.
Không nhúc nhích. Vẫn mặc bộ vest đen. Vẫn trừng mắt  ông chằm chằm.
Không  là ảo giác...
Ông sợ đến mức suýt   vững, giọng run run:
“Em… em thật sự  thấy ai ? Rõ ràng   phụ nữ đang  ở đó mà!”
“Cô  còn đang  chằm chằm  !”
“Chẳng lẽ em   thấy?!”
Bạch Nhược Linh  chột  cô vội lấy kính cận trong túi , đeo   liếc nhanh về phía cuối xe.
Chỉ một giây .
Mặt cô tái mét.
“ … …  một  phụ nữ! Lúc nãy cháu  thấy… chắc do cô  mặc đồ đen,  trong góc…”
“ bây giờ cô  đang  về phía chúng ! Cô  là ai  ạ?!”
Từ Mục Hiến thở phào một    nên cảm thấy nhẹ nhõm  hoảng loạn hơn.
Ít nhất...  chỉ  ông thấy cô .
“  quen.  thề.  cô  cứ   suốt. Cảm giác…  quái dị.”
Cô gái nhỏ nhẹ an ủi:
“Chắc là   vấn đề về thần kinh thôi ạ…”
Từ Mục Hiến chợt nhớ   đầu tiên  gặp cô .
Trang điểm tinh tế, son bóng phát sáng trong đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-16.html.]
Khuôn mặt , chỉ  mệt mỏi. Khi ông lên tiếng bắt chuyện, cô  gật đầu mỉm .
Lúc đó   giống  bình thường.
Hay là... chỉ hôm đó cô  còn là ?
Ông gật đầu, lặp  như để tự trấn an:
“, đúng.  cũng nghĩ . Cô   thần kinh.  mà em cũng  cẩn thận đấy. Có khi cô  theo cả em…”
Nhược Linh  run:
“Vâng…  là,  là  gọi cảnh sát ạ? Nhỡ cô   hại  thì ?”
Từ Mục Hiến  gượng, trong tiếng   mùi thất bại:
“Không . Dù   cũng là đàn ông mà…”
Cô  ông, thấy tội nghiệp quá, bèn :
“Thế… chú  ở đây luôn . Cháu cũng sắp đến nơi ,  thể xuống cùng .”
“Chú?”
Từ Mục Hiến như  ai tát một cú  lòng tự trọng.
Ông bàng hoàng  sang, lặp :
“Chú…  già đến  ?”
Nhược Linh hoảng hốt xua tay:
“Dạ,  … cháu… cháu chỉ… gọi quen miệng thôi ạ.”
Ông hậm hực nhưng vẫn  quên “vớt vát” chút tự tôn:
“Gọi là… đại ca cũng .”
Nhược Linh bật  khẽ:
“Vậy… gọi là  Hiến nhé?”
Từ Mục Hiến gật đầu, như thể   giành  một chút vị thế xã hội mong manh:
“Ừ. Gọi thế…   hơn.”
Từ Mục Hiến cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn khi  Bạch Nhược Linh  bên cạnh trò chuyện.
Khi xe đến khu chung cư Lâm Đường, ông mới  cô bé học sinh  tên là Bạch Nhược Linh, là học sinh cấp ba. Thế là ông đẩy gọng kính, nghiêm túc  với vẻ từng trải:
“Tuy  cực, nhưng em  cố gắng lên. Nhớ chọn một chuyên ngành ... Đừng như .”
Ông thở dài,  tiện tay  đầu   cửa kính. Trong màn mưa mờ mịt,  phụ nữ    theo.
Cả hai cùng thở phào.
Hai  che ô, bước về phía căn hộ trong ánh đèn vàng leo lét. Không khí mưa phùn khiến tiếng bước chân vang lên khẽ khàng.
“Anh Hiến,     cái cửa sổ bảo vệ ở nhà?”
Vấn đề    trong đầu Bạch Nhược Linh từ  lâu .
Căn hộ cũ kỹ nhưng vị trí đắc địa, chỉ riêng cái khung sắt rỉ sét  là trông vô cùng lạc lõng.
Từ Mục Hiến lúng túng một chút,  gãi đầu:
“Anh chỉ thuê thôi mà. Còn đang... tiết kiệm.”
(Có điều,  tiền tiết kiệm  chắc cũng chỉ đủ mua một cái… bệ xí mới trong căn hộ .)
“À...” – Bạch Nhược Linh gật đầu. 
“Vậy...    ông béo ở tầng 1 đối diện  nghề gì  ạ? Cái ông to con,   hút thuốc . Em thấy ... sợ ông .”
Từ Mục Hiến nhớ , đáp:
“À, tên là Quan Chính Hạo. Nghe  là  Đông Bắc, mở cửa hàng xe . Còn    tận đây thì  cũng  rõ.”