Hình như... là ?
Đây là  đầu tiên cô mơ thấy !
“Mẹ!”
Vừa nhận  đó là bóng dáng của  , mắt cô ngay lập tức trở nên nóng rát. Cô  đuổi theo, nhưng dù cô  hét lên  đuổi theo như thế nào thì   mặt vẫn càng ngày càng  xa...
“Mẹ ơi... Mẹ đừng   ! Để con gặp  một  thôi... Con   nhiều điều   với . Mẹ   con kết hôn  ? Mẹ     nhiều  yêu mến con ? Mẹ    con sống    ? Mẹ  con ! Con là Nhược Linh!”
Cô gắng sức đuổi theo, van nài trong tuyệt vọng...
“Mẹ! Đừng ! A—!” Cô hét lên một tiếng, ngã sấp xuống trong nước mưa đỏ như máu, quần áo   đều  m.á.u thấm ướt.
Mẹ, con ngã . Con đau quá,   đầu   con ,  ...
Mẹ  nhận  con ?
 bóng dáng của  chỉ dừng  một lúc,  đó   biến mất  bóng tối.
Một lúc lâu , Bạch Nhược Linh vẫn  ở đó, giống như cô  biến thành một tượng đá.
Trong cơn mưa lạnh giá, những ngón tay trắng nõn của cô trở nên ướt đẫm và cứng ngắc, chiếc váy màu đen cũng ướt đẫm m.á.u và dính chặt  chân cô.
Những ngón tay của cô rốt cuộc cũng cử động, cô chống   dậy.
Khuôn mặt xinh  của cô  đeo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng.
Cô  nghiêng đầu sang một bên,  thấy một tấm bia đá  ngang  mặt đất, tấm bia đá đó   mưa m.á.u xói mòn đến mức  còn    hình dạng nữa .  cô mơ hồ  thấy dòng chữ “Thánh Tâm”, loang lổ...
Ngôi trường ở lưng chừng núi chìm trong bóng tối,  cửa sổ đều trở thành một cái miệng đen, há hốc , như đang  hoặc đang la hét. Cánh cửa sổ  Diệp Tinh Du đập vỡ  đó vẫn duy trì nguyên dạng...
Nơi  dường như  mấy chục năm     đặt chân đến.
Cô  qua sân thể dục,  thấy dây thường xuân màu đỏ mọc  tường  leo lên khắp nơi, leo  trong những ô cửa sổ tối tăm, giống như  khổng lồ đen  thủng hàng ngàn lỗ và đang rỉ máu...
Lệ khí và bóng tối tràn ngập, nơi   trở thành một cấm địa mới.
Cô đờ đẫn  , quen đường quen nẻo mà xuyên qua cổng trường, xuyên qua hành lang và  lên tầng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-160.html.]
Khu giảng dạy vẫn trống rỗng như cũ, những thứ  lãng quên vẫn còn ở đó, tích tụ một lớp bụi thật dày và đang dần dần mục nát.
Trong tòa nhà, tất cả các bức tường     mốc đen, m.á.u vẫn  ngừng rỉ  từ những bức tường đen, dày đặc và nhớp nháp, giống như nội tạng  thối rữa của một con quái vật đang mắc bệnh nguy kịch.
Tiếng bước chân của cô quanh quẩn trong hành lang, từng bước chân là từng tiếng vọng đáng sợ.
Cô  lên tầng 4, cây phong đỏ  cửa sổ của lớp học cũ  chuyển sang màu đen, giống như bóng ma từ địa ngục đang cố gắng trốn thoát nhưng  thành, chỉ còn  dấu vết thể hiện sự bất lực.
Bàn tay trắng bệch nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cánh cửa lớp học mục nát.
Trong căn phòng nồng nặc mùi tanh hôi, những hình nhân giấy rách nát  co rúm.
Trên bục giảng, một hình nhân giấy khác cũng đang ngơ ngác   cửa.
Ánh mắt kinh hoàng của chúng dán chặt  bóng hình ác quỷ áo đen nơi cửa  .
Những hình nhân giấy   tàn tạ đến mức  thể nhận  hình dạng ban đầu. Những mảnh giấy đen đỏ chắp vá nham nhở, những khung gỗ gãy vụn  chắp vá tạm bợ.
Thời gian trôi qua, ký ức mờ nhạt, chúng  còn nhớ  là ai,  từng là gì.
 khi Bạch Nhược Linh bước , ký ức kinh hoàng ùa về, chúng hoảng loạn bỏ chạy, tiếng kêu thảm thiết vang vọng.
“Xin  tha cho chúng ...”
“Làm ơn  mà...”
“Hu hu hu, xin  hãy để chúng   siêu thoát... Chúng   sai ... Rốt cuộc   gì mới buông tha cho chúng ?”
“ xin quỳ xuống... xin  tha thứ...”
Hình nhân giấy  bục giảng thảm hại cầu xin: “Nhược Linh, nhiều năm như  , em cũng nên nguôi giận  chứ.  xin chịu tội  chúng nó, xin em hãy tha cho  ...”
“Thầy Quách...” Cô nhếch mép, giọng điệu mỉa mai: “Thầy đang  gì ? Em và các bạn hòa thuận lắm mà. Sao thầy   kỳ lạ thế?”
Hình nhân giấy giáo viên chủ nhiệm co rúm .
“Hơn nữa,  thầy  cao thượng thế? Miệng thì  vì  , nhưng thực chất chỉ   tha cho thầy thôi, đúng ?” Cô khinh bỉ : “Nguy hiểm thật đấy, suýt chút nữa em   thầy lừa , cứ tưởng thầy thật sự  chút đạo đức của một  thầy chứ...”
Hình nhân giấy giáo viên chủ nhiệm run rẩy, khung gỗ trong lồng n.g.ự.c kêu cót két: “Chuyện   là  sai,  ? Là    ngăn cản chúng nó. Sau   sẽ  đổi... Xin hãy tha cho chúng ,  khi quá muộn...”
“Trước khi quá muộn để  đầu thai ?” Cô hỏi.