“Cửa hàng xe ...” – Cô khúc khích.
“Em còn tưởng... là xã hội đen chứ.”
Từ Mục Hiến ngẫm nghĩ, cũng gật gù:
“Ờ thì... trông cũng giống thật. kinh doanh mà, đôi khi cũng dữ dằn một chút mới sống . Còn em thì , Nhược Linh?”
“Em là thành phố Hoành Giang.”
“Ồ, miền Bắc ? Sao chuyển xuống đây ?”
“Vì... em thuyên chuyển công tác.” – Cô mím môi, vẻ bối rối.
Cô quen dối. Cũng giỏi che giấu điều gì. Sự ngại ngùng thể hiện rõ trong ánh mắt và ngữ điệu.
Vừa trò chuyện, họ bước lên tầng hai.
Tới nơi, Bạch Nhược Linh cúi đầu chào tạm biệt tiếp tục lên tầng .
Khi gần đến tầng ba, một tiếng cãi vã vang lên chói tai từ căn hộ bên trái âm thanh rõ ràng xuyên qua cả lớp cửa gỗ cũ kỹ.
Cô còn kịp phản ứng thì cửa tầng ba bật mở, một đàn ông trông như nhân viên văn phòng vội vã lao , mặt tái xanh.
Anh sững khi bắt gặp Bạch Nhược Linh đang ngay đầu cầu thang.
Khoảnh khắc đó, tiếng hét bên trong vang lên the thé, đầy oán hận:
“Anh cút ! Hàn Nho, đồ khốn!”
“Cút cho khuất mắt ! đúng là mù mới lấy cái loại rác rưởi như !”
Tiếng hét the thé của phụ nữ tầng ba vẫn còn văng vẳng bên tai, hòa lẫn với tiếng nức nở của một đứa trẻ trong nhà — khi ngắn, khi dài, khi nghẹn ngào như nấc... như một nỗi u uất kìm nén lâu ngày.
Người đàn ông vội vã đóng cửa , gương mặt thoáng hiện vẻ căng thẳng và thất bại.
Anh bước nhanh qua Bạch Nhược Linh như thấy ai, ánh mắt tránh né, xuống tầng với dáng vẻ bấn loạn.
Bạch Nhược Linh lặng , cảm thấy chút hổ như thể lỡ chuyện riêng của khác. Cô rụt rè tiếp lên tầng, dám .
Về đến nhà, căn hộ chìm trong một màu tối âm u. Cô bên cửa, hít một thật sâu, ánh mắt đảo khắp căn phòng vắng lặng.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng đèn đường hắt , nhuộm tường thành một màu xanh lạnh lẽo một sắc xanh khiến lòng bất giác thấy rờn rợn.
Cô ghét bóng tối.
Ngay lập tức, cô bật đèn lên.
Ánh sáng vàng dịu trải rộng, xua tan lớp bóng đen bám các góc tường. Mọi thứ dường như lập tức ấm áp và sức sống hơn.
Giờ vẫn còn sớm. Mẹ về. Mà nếu hôm nay tăng ca, lẽ cũng sẽ về luôn.
Bạch Nhược Linh dựa lưng cửa, thở phào nhẹ nhõm như thoát khỏi một đợt sóng dữ. Ngón tay đang siết chặt cũng dần buông lỏng như cánh hoa hé nở trong cơn mưa mỏng.
Sau vài giây yên, cô đặt cặp xuống bắt đầu chuẩn bữa tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-17.html.]
Động tác của cô nhẹ nhàng, thuần thục: đập trứng bát, thái hành lá và rau mùi, thêm một ít xà lách cùng mấy con tôm nhỏ nồi mì đang sôi. Cô nêm chút muối, một ít giấm, khuấy nhẹ.
Chỉ một lát , một bữa tối đơn giản nhưng đủ đầy tất.
Cô lấy điện thoại , chụp tô mì nghi ngút khói gửi ảnh kèm tin nhắn cho :
[Mẹ, con về nhà , đang ăn tối. Nhìn cũng đúng ạ?]
Tin nhắn mãi hồi âm.
Đến khi cô ăn xong, rửa sạch nồi niêu xoong chảo và xuống nghỉ, điện thoại mới rung lên.
Mẹ trả lời. Chỉ một icon like
Nhược Linh bật . nụ nhanh chóng nhạt .
Cô nhẹ nhàng mím môi, thở dài khẽ khàng.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Cô giật , tim đập mạnh, bất động mất vài giây. Cô nên giả vờ nhà, là xem thử.
Một giọng nam nhẹ nhàng, quen thuộc vang lên từ phía cửa chống trộm:
“Bạch Nhược Linh, là tớ. Tớ mua nhiều điểm tâm lắm, tặng một ít nhé.
Tớ để ở cửa cho .”
Sau đó là tiếng bước chân dần xa xuống tầng .
Ơ...?
Nhược Linh lặng lẽ tiến tới cửa, áp mắt mắt mèo. Đèn hành lang vẫn sáng, nhưng hành lang trống .
Cô thấy tiếng cửa mở đóng ở tầng 2.
Cô chần chừ giây lát, mở cửa.
Trên tay nắm là một túi nilon trắng, buộc gọn gàng, sạch sẽ.
Bên trong là bánh bông lan nhân ruốc và vài viên mochi là loại đóng gói cao cấp. Nhãn hiệu của một tiệm bánh ngọt nổi tiếng ở phố thương mại. Nghe nguyên liệu là nhập khẩu, vị ngọt nhẹ, gây ngán.
Cô cúi đầu túi bánh, trong lòng chút ấm áp, cũng chút khó hiểu.
Diệp Tinh Du... tại với cô như ?
Rõ ràng mới chỉ gặp vài đường học, đột nhiên tặng bánh cho cô...
Chẳng lẽ… tẩm độc?
Bạch Nhược Linh bật vì chính sự đa nghi vô lý của . Cô cúi đầu chằm chằm chiếc túi, đó nuốt nước bọt.
Mở túi , cô lấy chiếc bánh bông lan nhân ruốc ăn . Miếng cắn đầu tiên khiến gương mặt cô hiện lên vẻ mãn nguyện giấu .