Cô cảm thấy má bắt đầu nóng ran, như thể sắp bật đến nơi.
Cô lặng lẽ nghĩ: gặp Diệp Tinh Du lúc xuống tầng sáng nay… thật là tình cờ?
Chẳng lẽ…
Cậu đang theo đuổi ?
Ý nghĩ lóe lên, hình ảnh Diệp Tinh Du trong đầu cô càng rõ ràng và sống động.
, cô nhanh chóng lắc đầu phủ nhận. Không tự đa tình. Cậu , là do mua nhiều, tiện tay chia cho thôi…
Cô ăn hết chiếc bánh bông lan, nhưng cảm giác thèm ăn vẫn còn. Thế là lấy thêm một chiếc mochi.
Thực , Bạch Nhược Linh là tham ăn. nhà cô điều kiện để thường xuyên mua những món ngon chỉ thể thưởng thức một như .
Đồ ăn vặt ăn xong là hết. Cô thà tiết kiệm tiền để mua thứ hữu dụng hơn.
Lần đầu tiên cô ăn kẹo bơ cứng là từ đồng nghiệp của , khi họ chia kẹo trong giờ nghỉ. Mẹ cô màng đến ánh mắt khó hiểu xung quanh, xin thêm hai viên mang về cho cô.
Ngày hôm đó, cô cảm giác như bước một thế giới khác. Ba viên kẹo nhỏ mà cô ăn suốt cả tháng trời, mỗi đều cẩn thận cắn thật chậm, như đang thưởng thức cả hạnh phúc.
Từ khi bố ly dị, mỗi tháng bố cô chỉ chu cấp 3000 tệ, còn nhấn mạnh sẽ trợ cấp thêm khi cô tròn 18. Gần đây, ông mấy tháng gửi đồng nào. Gánh nặng đổ dồn lên vai cô.
Hai con đều áp lực riêng, đều giấu phần khó khăn của để phiền còn .
Cuộc sống tất nhiên là khổ, nhưng đôi khi, trong lòng vẫn thể nhen lên chút ngọt ngào.
Bạch Nhược Linh đang chuẩn một bất ngờ cho sắp đến sinh nhật , cô tặng một chiếc áo khoác thật . Cô lặng lẽ tiết kiệm, mua loại vải nhung lông cừu màu vàng be, kiểu dáng thanh lịch, mốt, phù hợp cho mặc .
Sau khi ăn xong bánh, cô lấy sổ tính toán tiền tiêu vặt.
Dù vẫn còn thèm, cô cũng kiềm chế, cẩn thận gói phần còn và cho tủ lạnh để sáng mai về còn thể ăn.
Vì một niềm vui nhỏ lấp đầy, nên tâm trạng cô cũng trở nên hơn. Cô mở sách vở , tiếp tục bài tập.
Thời gian trôi chậm rãi, trong căn nhà tĩnh lặng đến mức thể rõ tiếng nước nhỏ giọt từ vòi rửa.
Cho đến nửa đêm.
12 giờ.
Cô rửa mặt xong, định ngủ thì—
Tạch.
Toàn bộ căn nhà đột nhiên chìm bóng tối.
Cúp điện ?
Cô vội cầm lấy điện thoại, định kiểm tra xem tháng quên đóng tiền điện thì…
“Hu hu hu hu…”
lúc , tiếng yếu ớt của một phụ nữ vang lên — như như ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-18.html.]
Không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Ban đầu, Bạch Nhược Linh mấy lo lắng. Cô nghĩ đó là tiếng vợ trẻ ở tầng đang , lẽ chồng cô về nhà...
Cô mở điện thoại lên kiểm tra. Đồng hồ đo điện vẫn báo còn đầy, khiến cô ngạc nhiên. Không thể là hỏng bóng đèn , vì tất cả đèn trong nhà đều sáng.
Cô định gọi điện cho .
“Xin , thuê bao quý khách gọi hiện liên lạc , xin quý khách vui lòng gọi ...”
“Hu hu hu hu...”
Trong bóng tối đặc quánh, tiếng dường như càng lúc càng rõ ràng, thậm chí... quá rõ ràng.
Như thể—
“Hu hu hu hu...”
—Như thể phụ nữ đang ... trong chính căn nhà .
Da đầu Bạch Nhược Linh tê rần. Ngay bên tai cô, vang lên một tiếng gọi vô cùng khẽ nhưng rõ mồn một: “Nhược Linh...”
Cô thậm chí còn cảm giác thở lạnh lẽo đang thổi lướt qua lông tơ vành tai !
“A—! A—!”
Cô hét lên từng tiếng, hoảng loạn ôm đầu như xua tất cả, run rẩy. lúc đó, điện thoại của cô "tinh tinh" một tiếng. Đèn trong nhà cũng sáng trở .
Có điện ?
Tiếng cũng biến mất.
Bạch Nhược Linh mở mắt, trong lòng vẫn còn run sợ, ánh mắt dừng tin nhắn mới nhận từ :
“Mẹ đang họp, sẽ về muộn một chút. Có chuyện gì thế?”
Phải mất một lúc lâu, ngón tay cứng đờ của cô mới chầm chậm gõ dòng tin:
“Không ạ. Con ngủ đây. Mẹ ngủ ngon.”
Nhắn xong, Bạch Nhược Linh bật .
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng như tấm khiên mỏng manh bảo vệ cô khỏi bóng tối và nỗi sợ hãi đang rình rập ngoài cửa sổ.
Cô tự nhủ bản chỉ là ảo giác. nước mắt vẫn cứ trào , nghẹn ngào và thể ngăn .
Cô vội khóa hết cửa sổ, đó chạy bếp lấy một con d.a.o trở về phòng, khóa trái cửa .
Dao đặt gối, một tay cô vẫn giữ chặt lấy cán dao, như một chút cảm giác an cuối cùng.
Trên đời thật sự quỷ ?
Không thể nào...
Chắc chỉ là do bản học quá nhiều, mệt quá thôi.
Mặc dù trong lòng vẫn còn sợ, cô vẫn bật đèn sáng để tiết kiệm tiền điện. Chỉ mở chiếc đèn ngủ nhỏ đặt ở đầu giường, chui chăn, run rẩy nhắm mắt ngủ.