Sáng hôm .
Ánh nắng dịu dàng xuyên qua rèm cửa, nhuộm vàng cả căn phòng.
Âm thanh xe cộ, tiếng chuyện vọng lên từ bên ngoài, khiến khí trở nên ấm áp và yên bình đến lạ.
Bạch Nhược Linh tỉnh dậy, cảm giác như cứu rỗi khỏi cơn ác mộng. Một đêm yên giấc.
Có lẽ... là do cô quá mệt mỏi, nên mới tưởng tượng rằng gặp ma quỷ.
Cô bật sự nhút nhát và những suy nghĩ vẩn vơ của , mở cửa bước ngoài. Phòng vắng lặng, chỉ bữa sáng đơn giản bàn. Chắc hẳn về muộn và sớm. Tờ giấy nhắn quen thuộc: "Nhược Linh, ăn sáng học nhé!"
Cô mở tủ lạnh, mấy gói đồ ăn vặt vẫn còn nguyên. Cô thở dài, một tờ giấy dán lên cửa tủ: "Mẹ, trong tủ đồ ăn vặt, nhớ ăn nha!"
Trước khi rời nhà, cô thấy chiếc ô trắng lẻ loi bên cửa, còn chiếc ô đen của biến mất. "Mẹ mang quên?" - cô tự hỏi, khóa cửa và chậm rãi xuống nhà. Diệp Tinh Du đang cúi buộc dây giày bậc thềm.
Cô căng thẳng, cất tiếng chào: "Chào buổi sáng..."
"Chào buổi sáng." - Chàng trai thẳng dậy, nở nụ tươi rói. Khuôn mặt giãn , ánh mắt rạng rỡ. Bình thường lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn, nhưng khi thu hút. Nhìn thấy , Bạch Nhược Linh cảm thấy con đường đến trường bớt tẻ nhạt hơn.
Diệp Tinh Du sợ khí im lặng nên vội : "Đi bến xe ?"
"Ừ..."
"Đi cùng nhé?" - Cậu hỏi nhanh, để cô kịp trả lời, tiếp: "Bánh ngọt hôm qua ngon chứ?"
"Ngon lắm, tớ thích lắm." - Cô thành thật đáp.
"Vậy tớ mua thêm cho ..." - Cậu dừng , chậm rãi: "Ý tớ là tớ cũng thấy ngon. Lần mua nhiều, tớ sẽ chia cho ."
Bạch Nhược Linh rụt cổ, gật đầu.
Trời nhưng gió lạnh, nhiệt độ chỉ 15 độ. Cô tiếc vì mang khăn quàng cổ. Thấy cô co ro, Diệp Tinh Du cởi chiếc khăn len đen của , đưa cho cô:
"Cho , quàng cho ấm."
Cô giật : "Không cần ... Tớ lạnh." - Mặt cô ửng hồng.
"Cứ quàng , đừng khách sáo." - Cậu nhét khăn tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-19.html.]
Tim Bạch Nhược Linh đập nhanh, cầm lấy chiếc khăn. Đi một đoạn, cô mới từ từ quàng lên cổ. Lớp len mềm mại, ấm áp, khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Chiếc khăn của Diệp Tinh Du thoang thoảng mùi nước hoa nam tính, mùi trầm hương ấm áp và mùi thông mát lạnh. "Mùi hương hợp với Diệp Tinh Du thật!" - Cô nghĩ thầm.
Diệp Tinh Du liếc cô, cúi gằm mặt, tai đỏ ửng. Cậu im lặng, như đang chìm thế giới riêng.
Hai thiết nên chuyện nhiều đường đến bến xe. với những xung quanh, việc họ cùng là một thông báo ngầm.
Trên xe buýt, Bạch Nhược Linh cố ý giữ cách với Diệp Tinh Du. Cô những lời đồn thổi vô căn cứ tiếp tục lan truyền, cũng vô tình gây rắc rối cho . dù thế nào, vẻ của cô vẫn tỏa sáng giữa đám đông, thu hút ánh . Ánh mắt Diệp Tinh Du "vô tình" lướt qua cô, "vô tình" dừng . Khi nhận chằm chằm cô quá lâu, thì quá muộn.
Đến thứ tư, ánh mắt hai chạm . Diệp Tinh Du vội vàng phắt mặt ngoài cửa sổ, động tác mạnh đến nỗi suýt trật cả cổ. Cơn đau khiến thể đầu nữa.
Trong buổi tập bóng rổ buổi sáng, Diệp Tinh Du liên tục xoa cổ. "Dầu Dừa!" - một bạn nhào tới, ôm lấy cổ - "Sao cứ xoa cổ mãi thế? Tối qua rình mò ai nên vẹo cổ ?"
Cậu mắng: "Biến . Tối qua tao rình mò mày đấy."
"Ồ, mày choáng ngợp vẻ trai của tao ?"
Một đồng đội khác nghiêm túc hỏi: "Này, Dầu Dừa, tao sáng nào mày cũng học cùng Bạch Nhược Linh ?"
Sân vận động bỗng im phăng phắc. Lớp 10 và lớp 2 tập luyện chung một sân, lúc , lớp 2 đang dồn hết sự chú ý về phía họ. Những khác nháy mắt hiệu, chờ đợi một tin tức chấn động. Chỉ Hứa Bảo Nam là tái mặt, như thể sét đánh trúng.
Diệp Tinh Du liếc bầu khí kỳ lạ bên , thản nhiên : "Nhà gần , tình cờ gặp thôi."
"Này, chẳng lẽ hai đang hẹn hò ?" - Một học sinh lớp 2 nhịn lên tiếng.
"Hả? Tao thế ?"
Hứa Bảo Nam lạnh lùng cất lời: "Vậy là thế nào? Mày đang theo đuổi ?"
" đấy!" - Dưới ánh mắt kinh ngạc của , thẳng thắn thừa nhận - "Tao thích , đang theo đuổi ."
"Không ?"
"Oa!" - Cả sân vận động ồ lên.
Hứa Bảo Nam nghiến răng, giọng đầy ẩn ý: "À, chứ... Chỉ là, loại như ..."
Diệp Tinh Du chút khách khí, lớn tiếng từng chữ: "Chuyện theo đuổi là tao tự nguyện. Tao sẽ vì từ chối mà thẹn quá hóa giận, bịa đặt con gái. Làm thể vô liêm sỉ như thế , đúng ?"