Hay căn hộ … là một nơi  ma ám? Người môi giới    gì...
 cô nhớ  rõ, mới tháng  thôi khi cô và   dọn đến  thứ vẫn yên .
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, họ cùng  sắp xếp đồ đạc, nấu bữa cơm đầu tiên trong nhà mới,  cùng ăn và   vui vẻ.
Chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc đó, trong lòng  dấy lên chút ấm áp mong manh.
Thế nhưng giờ đây, xung quanh cô chỉ còn  sự tĩnh lặng đáng sợ...
Cứ như  thì   . Cô tự nhủ.
Phải nhớ  xem  thứ bắt đầu  đổi từ khi nào?
Chỉ cần tìm  nguyên nhân, thì  lẽ... cô  thể thoát khỏi trạng thái kinh hoàng .
Cô ép bản  đang rơi  tuyệt vọng  nhớ .
Có … là ngày hôm đó? Cái ngày tưởng chừng như chẳng  gì đặc biệt?
Sáng hôm ,  thứ diễn  một cách  đỗi bình thường.
Ngoài cửa sổ là cơn mưa nhỏ rả rích. Thời tiết  , cũng chẳng . Cô thức dậy đúng giờ, bữa sáng  đủ no,  thứ  khác gì những ngày  đó.
Thế giới vẫn ,   vẫn hối hả. Còn cô thì ăn xong,  đến trường.
Ngày hôm đó,  cô hiếm hoi   tăng ca đêm, nên  chuẩn  bữa sáng cho cô.
Bánh tráng, táo, trứng và sữa đơn giản nhưng đủ đầy.
Bạch Nhược Linh chậm rãi nhai từng miếng bánh tráng như một chú lười nhỏ. Trong khi đó,  cô tất bật mang túi xách,  giày, nhảy trái nhảy  như một chú thỏ bận rộn. Sự đối lập giữa hai  cứ như tốc độ 0.5 và 1.5.
Từ  khi ly hôn,  cô  một  lo toan tất cả   ,   cha.
Dù thật ... ngay cả khi  ly dị,  cô cũng  sống chẳng khác gì một góa phụ nuôi con.
— “Nhược Linh,    đây. Con nhớ xem giờ, đừng  học trễ. Trời mưa, nhất định  mang ô đấy nhé.”
Bạch Hâm Lan   giày,  dặn dò liên tục như hát vè.
— “Lên lớp 12 , chỉ cần con  top 10 thì chắc chắn sẽ đậu đại học .”
Dù  con gái   ngoan ngoãn  xuất sắc, nhưng với tư cách là một  , những lời nhắc nhở như  vẫn luôn cần thiết.
Bạch Nhược Linh khẽ gãi đầu, giọng nhỏ nhẹ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-2.html.]
— “Con  . Mẹ cũng nhớ mang ô theo nhé.”
Trước cửa  hai chiếc ô một đen, một trắng tựa  .
Bạch Hâm Lan đưa tay định lấy chiếc ô trắng, nhưng  chợt nhớ  chiếc ô đen   hỏng vì cơn bão hôm . Vì , bà cố ý lấy chiếc ô đen, để  chiếc ô trắng cho con gái.
Trước khi mở cửa, Bạch Hâm Lan bỗng nhận  con gái   chuyển đến ngôi trường mới   hai tháng. Bà liền   hỏi:
— “Con  quen với trường mới ?”
Hàng mi dài của Bạch Nhược Linh khẽ rung. Cô ngừng  một chút,  chậm rãi đáp:
— “Vâng... Thầy cô và bạn bè đều   với con...”
Tính cách của Bạch Nhược Linh vốn dịu dàng, điềm đạm,  năng từ tốn. Vì , Bạch Hâm Lan  chút nghi ngờ. Bà còn  kịp  hết câu trả lời thì  vội vàng mở cửa, chạy  ngoài.
Câu   cùng của Bạch Nhược Linh, như thể... chỉ  cho quỷ .
Tất cả... đều  .
Ngón tay trắng trẻo siết nhẹ, cô xé một miếng bánh tráng, chấm  nước sốt.
Cô cúi đầu, ngơ ngác .
Bàn tay Bạch Nhược Linh trắng đến mức mạch m.á.u xanh hiện rõ  da, mỏng manh như thể  thể tan biến bất cứ lúc nào. Vệt nước sốt đỏ sẫm dính  ngón tay nổi bật hẳn lên trông chẳng khác nào vết thương đang rỉ máu.
Bạch Hâm Lan vẫn luôn tin rằng, con gái  sẽ  yêu quý như ở trường cũ.
Ai mà  thích Bạch Nhược Linh chứ?
Cô xinh , học giỏi. Đôi mắt đen láy, tròn trịa như hai viên kẹo mật ong, khi   mang theo nét ngây thơ  vướng bụi trần.
Giọng  của cô nhẹ nhàng như làn gió mùa xuân, thái độ cư xử mềm mại, dịu dàng. Tính cách của cô, giống như một chú cừu non luôn  cảm thông và quan tâm đến  khác.
Ở ngôi trường cũ trong thị trấn nhỏ, bên cạnh cô  là những  bạn lớn lên cùng , cha  đôi bên cũng quen . Bạn bè đều đối xử với cô  .
Khi  tin cô sắp chuyển trường, trong buổi chia tay, đám bạn   ngừng dặn dò:
— “Nhược Linh,  Nam  cũng đừng quên bọn tớ nhé! Có ai bắt nạt  thì cứ , bọn tớ sẽ giúp  xả giận!”
Bạn  nhất của cô, Yến Tử, khi  còn  bọn họ lo xa:
— “Mấy  lo gì chứ? Nhược Linh của chúng   xinh , học giỏi  còn hiền lành, ai dám bắt nạt cơ chứ? Đừng  học sinh, đến thầy cô cũng  xem cô  như bảo bối  chứ. Mấy   ăn h.i.ế.p cô  là  cảm ơn trời đất lắm !”
Thật , Yến Tử  sai.
Khi Bạch Nhược Linh mới đến trường mới, cô  khiến cả trường xôn xao vì nhan sắc nổi bật. Học sinh thì tò mò, kính nể, thầy cô thì coi cô như viên ngọc quý hy vọng  thể kéo thành tích lớp  lên.