Cả lớp 10 ồ lên, kinh ngạc sự thẳng thắn của Diệp Tinh Du.
"Wow, Dầu Dừa, khí thế ngút trời!"
"Cậu từ chối bao nhiêu , coi chừng đấy."
"Không thể nào, Dầu Dừa trai nhất mà, chắc chắn sẽ ."
"Dầu Dừa, em yêu !"
Bị đồng đội trêu ghẹo, đẩy họ , nhăn mặt: "Biến , đừng tao buồn nôn."
Trái ngược với khí náo nhiệt bên lớp 10, lớp 2 chìm trong sự im lặng đáng sợ.
Khuôn mặt họ khó chịu hổ. Hứa Bảo Nam chằm chằm Diệp Tinh Du, ánh mắt rực lửa. Sự ghen ghét và tức giận cuộn trào trong lòng, nhưng sâu thẳm bên trong, cảm thấy hoảng sợ.
Ánh nắng chói chang chiếu rọi sân vận động, một luồng sáng vàng óng bao phủ lấy Diệp Tinh Du. Khuôn mặt tuấn tú của sáng bừng, đến cả sợi tóc cũng lấp lánh như vàng.
Như thể ông trời đang ban tặng cho nữ thần, khiến cả những kiêu ngạo nhất cũng cúi đầu.
Chết tiệt!
Trong trận đấu đó, Hứa Bảo Nam chơi hung hăng, liên tục tìm cách cản bóng của Diệp Tinh Du. Dường như đoán phản ứng của , Diệp Tinh Du cũng hề nhượng bộ. Sau một pha va chạm mạnh, hai suýt lao đánh .
"Tuýt—!"
Huấn luyện viên thổi còi, quát lớn: "Hứa Bảo Nam, Diệp Tinh Du, hai định đánh ? Tập trung tập luyện! Còn thế nữa thì chạy mười vòng sân!"
Cơn giận dữ ép xuống, Hứa Bảo Nam cảm thấy bực bội khó tả. Cậu cảm xúc từ đến, nhưng nó khiến phát điên.
Tan buổi tập, về đến lớp, Con Gián mò đến, hít hà như chó săn mồi: "Cậu Chủ Hứa."
Hứa Bảo Nam nheo mắt, sự thiếu kiên nhẫn lên đến đỉnh điểm: "Cái gì?"
"Tớ tin hot lắm, chắc chắn sẽ thích." Lục Hoài An phấn khích, mắt sáng rực: "Sáng nay thấy Bạch Nhược Linh quàng khăn quàng cổ của con trai ? Khăn đen, hàng hiệu đắt tiền đấy."
"..."
Cậu câu trả lời. Lục Hoài An bắt đầu thì thầm, như thể khám phá lục địa mới: "Cái khăn đó của Diệp Tinh Du đấy! Cậu xem cô ..."
Nếu giáo viên toán bước lớp đúng lúc, Hứa Bảo Nam đ.ấ.m thẳng mặt Lục Hoài An ! Cái tên còn gần , khiến mùi hôi miệng xộc thẳng mũi !
Tiếng giảng bài vang vọng, nhưng tâm trí Hứa Bảo Nam xao nhãng. Cậu chỉ dán mắt tấm lưng nhỏ bé của Bạch Nhược Linh. Cậu thấy chiếc khăn quàng cổ màu đen, với vài sợi tua rua lấp ló trong ngăn bàn của cô.
Màu đen , chói mắt đến thế?
Bạch Nhược Linh cẩn thận ghi chép bài toán, thỉnh thoảng vén những sợi tóc mái vướng víu tai. Cô hề rằng, một cơn sóng ngầm đang âm thầm trỗi dậy ở nơi cô thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-20.html.]
Ngày hôm nay trôi qua khá yên bình, nếu tính đến sự im lặng đáng sợ xung quanh cô. Những lời xì xào lưng vẫn vang lên, nhưng cô chọn cách phớt lờ, tự nhủ rằng " thấy thì coi như tồn tại".
Bình tĩnh, nhưng vui.
Dù vẻ ngoài vẻ điềm đạm và hướng nội, Bạch Nhược Linh vẫn là một cô gái thích , thích kết bạn và trò chuyện. Sự cô đơn khiến cô khó chịu.
Cô thậm chí còn tự hỏi, liệu nên giả vờ thuộc bài tiếng Anh để cớ bắt chuyện với ai đó?
đến buổi chiều, cô cảm thấy sự im lặng cũng tệ.
Tiết tự học cuối cùng, giáo viên. Sơn Du phá vỡ sự im lặng bằng một câu đầy ác ý: "Con gái phía Bắc hôi quá!"
Cô xong, đắc thắng như một kẻ chiến thắng. Mộ Linh Nhi và Tô Tinh Mộng nhịn , cúi đầu khúc khích.
—
"Câm cái miệng thối tha của cô !"
Giọng , là của Hứa Bảo Nam?
Cả lớp ngạc nhiên, Sơn Du lắp bắp: "Ý... ý gì ?"
"Tao bảo mày im miệng, hiểu tiếng ?" - Hứa Bảo Nam ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh.
Sơn Du vội vàng mặt , im thin thít.
Cả lớp trao đổi ánh mắt khó hiểu. Chỉ những thành viên trong đội bóng rổ là mơ hồ đoán điều gì đó.
Bạn cùng bàn của Hứa Bảo Nam khẽ trách: "Này, mày gì ..."
"Không gì." - Cậu lật sách, bực bội - "Mồm nó cứ lải nhải, ồn ào c.h.ế.t ."
Cậu thực sự xé nát cái khăn quàng cổ !
Bạn cùng bàn im lặng. Tính khí của Cậu Chủ Hứa, đúng là khó đoán hơn thời tiết.
dù thất thường thế nào, cũng sẽ bênh vực Bạch Nhược Linh.
Bản Bạch Nhược Linh cũng nghĩ .
Hứa Bảo Nam, chắc chắn là đang bực bội chuyện khác. Sau cơn giận dữ, lớp học chìm sự im lặng đáng sợ.
Quyền lực của , ai dám nghi ngờ.
Cuối cùng, giờ tan học cũng đến.
Bạch Nhược Linh cảm thấy mệt mỏi đến mức .
Cô định ghé quầy hàng bên cạnh, mua một chiếc bánh tráng để xoa dịu nỗi buồn. khi bước con phố ăn vặt ồn ào, cô khựng .