Cú ngã mạnh mẽ  như một cú giáng, kéo cô trở về thực tại. Ánh sáng, tiếng ồn ào của phố xá, tất cả ùa về. Bạch Nhược Linh ngơ ngác ngẩng đầu. Trước mắt cô vẫn là con phố ăn vặt quen thuộc, ồn ào và náo nhiệt.
Tiếng động lớn khiến   xung quanh giật , đổ dồn ánh mắt về phía cô. Bà cụ bán trứng luộc ,  mà cô  vài  mua hàng, vội vàng chạy đến đỡ: "Ôi trời, chuyện gì thế cháu gái? Cháu   ?"
Cô nhận  bà cụ,  bàng hoàng nhận  điều bất thường. Quay đầu  ,  còn tòa nhà cao tầng nào, cũng chẳng  bóng dáng những kẻ truy đuổi. Phía  cô, vẫn chỉ là con phố ăn vặt ồn ã.
Vậy chuyện  xảy  là gì? Cô   thấy,  thấy điều gì?
Một lúc , cô mới  thể vịn  tay bà cụ, từ từ  dậy. Nỗi sợ hãi và  hổ đan xen trong lòng. Nhịp tim vẫn còn đập thình thịch, nhắc nhở cô rằng những gì  trải qua  hề là ảo giác.
 khung cảnh  mắt cũng là thực tại. Cô    hiểu chuyện gì đang xảy .
"Tít tít!" Tiếng còi xe buýt  vang lên. Cô giật   đầu, thấy chiếc xe quen thuộc đang dừng ở ngã tư, sốt ruột bấm còi.
"Sắc mặt cháu tệ quá," bà cụ lo lắng , "Cháu  mệt lắm ?"
Cô cố gắng trấn tĩnh, lấy tiền , giọng  vẫn còn run rẩy: "Cháu   ạ. Bà ơi, cháu mua ba quả trứng luộc ... hai cái bánh tráng..."
"Được , cháu đợi một chút." Bà cụ nhanh nhẹn chuẩn  đồ ăn cho cô.
"Của cháu đây."
"Vâng..." Cô trả tiền, lòng vẫn còn hoảng loạn.
"Cháu về nhà nghỉ ngơi sớm  nhé. Trông cháu mệt mỏi quá." Bà cụ ân cần dặn dò.
Sự quan tâm bất ngờ của bà cụ khiến cổ họng cô nghẹn đắng. Cô vội vã cúi đầu, che giấu đôi mắt ướt nhòa.
"Cảm ơn bà..." giọng cô khẽ run.
"Sau  đừng đến đây nữa," bà cụ , giọng điệu xa lạ.
"Dạ?" Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, tưởng rằng   nhầm.  bà cụ   lưng bước .
Bạch Nhược Linh cầm túi đồ ăn, ngơ ngác  chôn chân. Khi thấy chiếc xe buýt quen thuộc  gần đến trạm, cô vội vàng chạy theo.
Đứng chờ xe, cô đưa tay quệt ngang hàng nước mắt. Những giọt nước mắt còn sót   mi mắt tạo thành những quầng sáng mờ ảo. Chiếc xe buýt cuối cùng cũng đến, xua tan màn sương mờ mịt  mắt cô.
Bạch Nhược Linh vội vã bước lên xe. Cô   kẻ ngốc, chuyện  xảy  chắc chắn  điều kỳ lạ. Có lẽ cô  gặp  chuyện chẳng lành.
Cô tự nhủ, khi  về, nhất định  cùng   lễ bái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-22.html.]
Trong lòng bàn tay, những quả trứng luộc  vẫn còn ấm nóng, lan tỏa  ấm yếu ớt, như một lời an ủi vụng về. Trái tim cô nặng trĩu sợ hãi, đập những nhịp chậm chạp, như  đình công.
Nếu   mùi hương nước hoa dịu dàng từ chiếc khăn quàng cổ,  lẽ cô  gục ngã. Tầm  của cô  nhòe . Lúc , cô khao khát  gặp Diệp Tinh Du, hoặc ít nhất là ông chú hàng xóm tên Hưng.  chẳng ai xuất hiện.
Cô  hề , ngày hôm nay của Từ Mục Hiến cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Ông   giữ  tăng ca, lỡ chuyến xe buýt lúc 7 giờ 30 tối. Và như dự đoán,  phụ nữ kỳ lạ    ở hàng ghế .
Từ Mục Hiến  rằng  phụ nữ đó  lẽ   bình thường, nên ông  còn quá sợ hãi.  ánh mắt chằm chằm của cô  khiến ông run rẩy.
Liệu cô   mang d.a.o đến c.h.é.m ông ?
Ý nghĩ đó khiến Từ Mục Hiến hoảng hốt. Lần , ông chọn chỗ  đầu tiên, ngay cạnh tài xế. Nếu  phụ nữ   gì ông, ông  thể nhờ tài xế giúp đỡ!
Người phụ nữ   hề  động thái gì, chỉ im lặng  chằm chằm ông.
Sự im lặng đáng sợ  dần dần bào mòn chút dũng khí ít ỏi còn sót  của Từ Mục Hiến.
Ông nhận , hành động tấn công  đáng sợ bằng sự áp bức vô hình.
Trong cơn hoảng loạn, ông gần như lao  khỏi xe ngay khi nó dừng ở trạm!
"Quỷ tha ma bắt!"
Kể từ thời trung học, ông  bao giờ chạy nhanh đến thế!
Ông thề rằng, dù tình hình tài chính  tồi tệ đến ,   tăng ca, ông nhất định sẽ bắt taxi về nhà!
Về đến nhà, ông  đối mặt với sự cô đơn.
Ông oán hận  bạn cùng nhà. Tại  cô   cuồng công việc đến thế? Cô   thể nghỉ một ngày ? Công việc y tá bận rộn đến  ?
Lẩm bẩm một , ông   bếp nấu mì.
Vừa ăn mì, ông  lướt điện thoại, nhưng tâm trí rối bời, chẳng thể tập trung  tin tức. Ông chỉ mong   những lời trấn an sáo rỗng từ các chính trị gia. Đến khi tỉnh táo , đồng hồ  điểm 9 giờ.
Ông cầm cốc mì  bếp, tiện tay ném  thùng rác.
 khi   , ông khựng .
Ông cảm nhận   ai đó đang   qua khung cửa sổ mờ ảo.