Không,   cảm giác. Ngoài cửa sổ,   thật.
Ánh mắt  đó đỏ như máu?
Da đầu Từ Mục Hiến tê dại. Ông   đầu, nhưng cơ thể cứng đờ vì sợ hãi. Ông cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy xuống mắt.
Là  phụ nữ đó! Cô  xuống xe ! Cô  tìm đến tận nhà!
Ông   gì sai? Tại  cô   theo ông đến tận đây?
 đây là tầng hai mà?
Làm  cô   thể  ngoài cửa sổ? Cô  trèo lên?
Hay là ông  nhầm? Ông nên    xem...
 ông  thể cử động. Nỗi sợ hãi  chiếm lấy cơ thể ông.
Tim ông như ngừng đập.
Đột nhiên—
"Mẹ kiếp! Cô đừng  viện cớ nữa! Cô  hứa với  là khi con gái  cấp hai sẽ chuyển đến Thánh Tâm! Bây giờ tìm  nhà , cô  lật lọng?!"
Tiếng gào thét như sấm rền ngoài cửa sổ khiến Từ Mục Hiến tỉnh mộng. Ông  đầu —
Ngoài cửa sổ, trống rỗng.
Từ Mục Hiến   liệu  phụ nữ   biến mất  tất cả chỉ là ảo giác.
Ông bước đến bên cửa sổ,  thấy Quan Chính Hạo đang   ánh đèn đường, giống như một con gấu đang gầm gừ  điện thoại. Dây xích vàng  cổ   lấp lánh  ánh đèn.
Quan Chính Hạo đang nổi cơn thịnh nộ,  chuyện như b.ắ.n súng:
"Đừng  bịa chuyện nữa! Cô cho nhân tình ngủ  giường của ,  còn nhịn .  mang con gái  là  xong! Chúng   thỏa thuận ! Đừng ép   nhờ luật sư!"
"Hơn nữa, cô mang cái thứ gì về nhà ? Con gái lớn ,  thể sống với  lạ !"
"...Cái gì? Cô    tốn bao nhiêu công sức mới   quan hệ  ? Biết  tốn bao nhiêu tiền để mua căn hộ  ? Cô dám đổi ý?"
Anh  đột nhiên gầm lên: " thô tục?  thô tục nhưng   ép cô cưới ! Còn cô? Cô cắm sừng  đến mức  trông như thằng ngốc!   giống cô,   ngoại tình!  chỉ  con gái thôi! Nếu con bé ở với cô, nó sẽ hư hỏng mất!"
Quan Chính Hạo ném tàn thuốc xuống đất, dẫm nát nó,    hành lang. Anh     vò đầu, lẩm bẩm: "  cho cô ... ăn  cho cẩn thận... đừng   nổi giận..."
Tiếng gào thét của   vang vọng khắp tòa nhà: "Đừng      mặt con gái!"
Tiếng đóng cửa sầm một cái, cả tòa nhà im lặng, chỉ còn tiếng chửi rủa nhỏ dần.
Từ Mục Hiến  bao giờ cảm thấy  ơn Quan Chính Hạo đến thế. Tiếng ồn ào của   như một vị cứu tinh!
Ông còn  thầm: "Với cái mặt đó, ai mà thèm cưới  ?"
 nụ  nhanh chóng tắt ngấm: "    nhiều tiền... xe sang..."
Được Quan Chính Hạo "bảo vệ", Từ Mục Hiến lấy hết can đảm, cầm cái muôi xuống sân kiểm tra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-23.html.]
Khoảng sân nhỏ vắng lặng,   cây cối. Nhìn một lượt là thấy hết.
Người phụ nữ    ở đây.
"Này!" Từ Mục Hiến hét lên: "Đừng  theo  nữa!  sẽ báo cảnh sát! Có chuyện gì thì  thẳng !"
Ông  tiếp, giọng đầy đe dọa: " sẽ báo cảnh sát! Cô đợi đấy!"
 , báo cảnh sát! Cảnh sát sẽ giải quyết  chuyện!
"Hả? Tìm ai?"
Diệp Tinh Du bước  sân, khiến Từ Mục Hiến giật .
Ông lúng túng. Bị một học sinh  thấy lúc đang nổi điên thật  hổ. Ông  Diệp Tinh Du, thầm nghĩ:
"Bọn trẻ bây giờ cao lớn thật. Cậu   trai như ngôi ... lớn lên chắc  nhiều cô theo..."
Ông lẩm bẩm vài câu  nhanh chóng  nhà.
Sáng hôm , Bạch Nhược Linh mệt mỏi.
Chuyện hôm qua khiến cô mất ngủ. Mẹ cô   về.
Cô  rõ, những gì cô thấy   là ảo giác.
"Cuối tuần  lễ chùa ," cô nghĩ. "Không thể kéo dài nữa."
Cô xuống nhà, thấy Diệp Tinh Du đang khóa cửa.
"Chào buổi sáng..." Cậu  tự nhiên, như thể  cố ý chờ cô.
"Ừm, chào buổi sáng..."
Cô nắm chặt khăn quàng cổ,  ngang qua .
Bỗng nhiên, những chuyện đáng sợ hôm qua  còn đáng sợ nữa.
"Hôm nay trời nắng ," cô nghĩ. "Ma quỷ gì cũng  sợ ánh sáng."
"Cô ăn hết bánh ?"
Diệp Tinh Du  theo cô xuống nhà.
"Ăn hết ," Bạch Nhược Linh khẽ đáp. Nỗi sợ hãi khiến cô tìm đến đồ ngọt như một liều thuốc trấn an, và chỉ còn sót  một chiếc bánh mochi và bánh bông lan nhân ruốc cho .
Cô   hổ. Chỉ trong hai ngày, cô  ăn hết quá nhiều đồ ngọt.
Diệp Tinh Du  mấy bận tâm,   cúi  xuống,  chuyện với cô:
"Tớ cũng  ăn xong. Tan học tớ sẽ mua thêm, tiện thể mua cho  thử mấy loại khác nhé."
Bạch Nhược Linh nghiêng đầu  ,    thêm  nữa.
Từ nhỏ đến lớn, cô  quen với việc  các  trai theo đuổi. Cô hiểu rõ ý của Diệp Tinh Du. Cậu   khéo léo, kiên nhẫn như mưa dầm thấm lâu, khiến cô khó lòng từ chối thẳng thừng.
Tuy nhiên, cô  hề tức giận. Thậm chí, trong lòng cô còn  chút ngọt ngào, hơn cả vị bánh mochi.