Diệp Tinh Du thở dài: " bố  tớ học  giỏi. Nếu họ  bài thơ đó, chắc tớ tên Diệp Du Du ."
Cô gái tưởng tượng cảnh  hung dữ giới thiệu tên Diệp Du Du,  nhịn  bật .
Cậu cũng , mặt đỏ bừng, càng  chọc cô vui: "Sau  ai gọi tớ là Dầu Dừa, tớ sẽ bảo họ: 'Mấy  đúng là đồ dốt văn!'"
Bạch Nhược Linh   ngớt.
Nếu cô là nhân vật trong tiểu thuyết,  lẽ quản gia sẽ : "Tiểu thư  lâu  mới  vui vẻ như ."
Cô hào hứng trò chuyện, biểu cảm càng thêm sinh động.
Diệp Tinh Du đổ mồ hôi hột, cố gắng  những lời hài hước nhất để chọc cô vui.
Bạch Nhược Linh cảm thấy đường đến trạm xe buýt hôm nay thật ngắn ngủi. Cô mới  chuyện  vài câu với Diệp Tinh Du thì  đến nơi.
Bỗng nhiên, cô nhớ đến chuyện kỳ lạ hôm qua. Bạch Nhược Linh ngừng , ngập ngừng hỏi:
"Cậu  tin  ma  đời ?"
"Hả?" Cậu ngạc nhiên. "Sao tự nhiên  hỏi ? Câu hỏi triết học  văn hóa dân gian ?"
"À...   gì," cô vội vàng , sợ   coi là lập dị.
 nếu hôm nay   chuyện lạ xảy , cô sẽ hỏi Diệp Tinh Du. Cậu  trông  giỏi đánh , chắc cũng giỏi trừ ma.
Gần đến trạm xe buýt, cô cố ý giữ  cách với .
Diệp Tinh Du  hiểu, tưởng cô vội lên xe. Cậu bước nhanh hơn, theo sát cô.
Cậu còn đuổi theo cô lên xe.
"Cậu thích màu gì?" Xung quanh đông ,   tiện  nhiều, nhưng câu hỏi   ám ảnh  từ lâu.
Khăn quàng cổ đen của  trông  hợp với cô. Cậu  tặng cô một chiếc khăn màu cô thích.
"Màu đỏ."
Cô đáp khẽ, ngại ngùng  ánh mắt của bạn học.
Một  cô  đủ nổi bật, Diệp Tinh Du càng thu hút sự chú ý vì chiều cao của .
May mà Diệp Tinh Du   gì thêm.
Cậu đang nghĩ đến việc mua khăn quàng cổ đỏ cho Bạch Nhược Linh.
Nhà   một chiếc khăn đỏ của , bà mới quàng một   chê trẻ con quá.
Chiếc khăn đó  hợp với cô, nhưng dù  cũng là đồ cũ. Cậu  mua cho cô một chiếc mới.
Diệp Tinh Du càng suy nghĩ, trí tưởng tượng của  càng bay xa.
Mua thêm cho cô một đôi giày thể thao mới. Rồi găng tay, áo khoác, trang sức... Cô  trắng trẻo như , đeo khuyên tai ngọc trai chắc chắn sẽ  ...
Sau  nên mua nhà ở ? Cô  thích xe gì?
Tên con đặt thế nào thì ?
Diệp Tinh Du chìm đắm trong những ảo tưởng về cuộc sống gia đình.
Khi Bạch Nhược Linh bước  trường, cô đột nhiên cảm thấy hối hận.
Lẽ  hôm nay cô  nên  học cùng Diệp Tinh Du,  nên để bản  đắm chìm trong niềm vui ngắn ngủi đó.
Rất nhiều bạn học   thấy cô  chuyện với Diệp Tinh Du. Nếu như trong  đó   quen  học sinh lớp 12/2...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-25.html.]
Cô  dám nghĩ tiếp.
Nỗi bất an dâng trào trong lòng, như một bàn tay lạnh lẽo siết chặt cổ họng, khiến cô khó thở.
 một giọng  khác vang lên trong đầu cô: "Mình  sợ. Mình  thể để bọn họ bắt nạt. Mình  quyền  vui vẻ. Mình  thể để bọn họ kiểm soát."
Giọng  đó ngày càng lớn, lấn át nỗi sợ hãi trong cô.
Khi bước  lớp, cô  bình tĩnh hơn.
Buổi sáng,   dường như   phản ứng gì, khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
 đến giữa giờ học buổi chiều, họ bắt đầu xì xào bàn tán, cố tình để cô  thấy.
"Hả? Thật ? Chắc chắn là Diệp Tinh Du ?"
"Có nên nhắc   ? Cho    cô  là  thế nào."
"Cô  cũng giỏi đấy..."
"Hóa  là chê bọn ,  tìm  hơn ."
"Ha ha ha, vớ vẩn. Của  nhỏ nhất thì , của tớ to nhất."
"Ừ,  là vua 'chim' của Thánh Tâm!"
Bạch Nhược Linh nắm chặt vạt áo đồng phục.
Cô  tức giận  lo lắng.
Dù cố gắng tự trấn an, cô vẫn sợ họ sẽ đến  những lời bịa đặt với Diệp Tinh Du.
"Rầm!"
Tiếng đập bàn vang lên, khiến cả lớp im lặng.
Bạch Nhược Linh  đầu —
Hứa Bảo Nam đang tức giận.
"Mấy   nhỏ  ?" Cậu  nghiến răng . "Ồn ào quá!"
Một nam sinh lấy hết can đảm : "Cậu Chủ Hứa,   thế? Sao tính tình khó chịu ?"
" đấy..." Một nữ sinh cũng : "Chân  khỏi  mà? Sao còn nóng tính ?"
Hứa Bảo Nam  lên,  đến chỗ Bạch Nhược Linh: "Bạch Nhược Linh,  ngoài với ."
"Hả? Gì cơ?" Cô nhíu mày.
Cậu  nắm lấy cổ tay cô, kéo cô  khỏi lớp.
"Ồ!" Cả lớp xôn xao.
Đi  nửa đường, Hứa Bảo Nam  , quát: "Im lặng! Đi theo  gì?"
Các nam sinh dừng , ngạc nhiên   ,   thì thầm.
Cậu  đẩy Bạch Nhược Linh  phòng thiết , đóng cửa sầm .
Khi  ,   thấy cô đang cầm quả tạ, giơ lên về phía .
Cậu  : "Cậu định đánh  ?"
"Hứa Bảo Nam,  cảnh cáo , đừng   bậy!"