"Wow! Cậu Chủ Hứa, nhanh quá!" Lục Hoài An  ha hả.
" , mới 5 phút!"
"Chắc tại Cậu Chủ Hứa là gà mờ!"
"Thật ? Tớ tưởng tại kỹ thuật của Bạch Nhược Linh  chứ!"
"Kỹ thuật của cô  tệ lắm. Tớ  mà." Lục Hoài An trèo lên bàn, bắt đầu bịa chuyện.
Hứa Bảo Nam lao đến, túm lấy Lục Hoài An, gò má căng , lông mày dựng : "Mẹ kiếp! Cậu   xem!"
Cả lớp im lặng.
Lục Hoài An run rẩy: "Sao...   hung dữ ..."
Giáo viên chủ nhiệm bước , thấy cảnh tượng , quát: "Hứa Bảo Nam,   gì ?"
Thấy Hứa Bảo Nam  buông tay, giáo viên chủ nhiệm tức giận: "Mẹ kiếp! Cậu     ?"
Hứa Bảo Nam buông tay, cứng đờ về chỗ . Lục Hoài An cũng vội vàng chạy về chỗ .
Giáo viên chủ nhiệm  Hứa Bảo Nam, xoa thái dương, nghiêm giọng: "Lớp 12 , sắp  nghiệp . Sao còn   khác lo lắng ? Bài tập  đủ  ?     nữa, ai còn gây rối,  ngoài  tấn! Đừng để  gọi quản giáo!"
Giáo viên chủ nhiệm lẩm bẩm trong cơn giận dữ. Cả lớp im lặng như tờ, chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ của Mộ Linh Nhi.
Trong suốt tiết học, Lục Hoài An liên tục  đầu  Hứa Bảo Nam, như một kẻ gian thần thất sủng đang cố gắng đoán ý thánh thượng.
Mười phút , một cục giấy bay đến bàn Lục Hoài An.
Cậu  vội vã mở , dòng chữ hiện lên:
[Đi tìm Diệp Tinh Du,  cho    Bạch Nhược Linh là  thế nào.  từ giờ đừng   loạn trong lớp nữa!]
Là chữ  của Hứa Bảo Nam.
Lục Hoài An  đầu  Hứa Bảo Nam, thấy khuôn mặt   vẫn u ám  ánh mặt trời. Lông mày nhíu chặt, rõ ràng là đang  vui.
 Lục Hoài An   vui. Cậu    cơ hội  chân sai vặt.
Cậu  còn nhận , Cậu Chủ Hứa đang  "ăn cỏ cũ".
Chỉ trong vài giây,    nghĩ  cách hạ bệ Diệp Tinh Du. Bằng  giá,  khiến Diệp Tinh Du ghét Bạch Nhược Linh.
Tan học, dù  ai dám  gì, Bạch Nhược Linh vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc  rời khỏi lớp,  ngoảnh đầu .
Hứa Bảo Nam vội vã đuổi theo.
Cậu  đuổi kịp, nhưng   dám  chuyện -     gì. Cậu  chỉ  thể   cô chen lên xe buýt.
Bóng dáng cô gái nhỏ bé nhanh chóng tan biến trong đám đông.
Cậu  vẫn  đó,  cổng trường...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-27.html.]
Lồng n.g.ự.c thắt , một cơn đau kỳ lạ ập đến.
Cơn đau xa lạ  còn khó chịu hơn cả khi niềm kiêu hãnh  chà đạp.
Cậu  ngơ ngác  đó. Các nữ sinh  qua, xì xào:
"Hôm nay Hứa Bảo Nam   thế..."
" . Hình như    nối  tình xưa với Bạch Nhược Linh."
"Này, hai  định    với Diệp Tinh Du ?"
"Tớ thấy Con Gián và Cá Tạp  về phía sân vận động ! Chắc là  kể chuyện đấy!"
" . Mấy chuyện  con gái  mà   . Người ngoài  thấy  tưởng  ghen tị với  ."
...
Hứa Bảo Nam  thấy hết.
Con Gián đúng là tận tụy. Vừa tan học   ngay.
Cậu  hối hận,  ngăn cản họ, nhưng chân như  chì,  thể nhấc lên.
Cậu   thể chấp nhận Bạch Nhược Linh ở bên  khác.
Họ sẽ bịa chuyện gì đây? Đầu Con Gián  rác rưởi, chắc chắn sẽ  nhiều âm mưu kỳ quái... Con Gián còn giỏi kể chuyện sống động như thật.
Diệp Tinh Du mà   thì chắc chắn sẽ  thờ ơ. Có lẽ   sẽ  ảnh hưởng,  còn thích Bạch Nhược Linh nữa.
Hoặc chỉ cần   nghi ngờ một chút, với tính cách kiêu ngạo của Bạch Nhược Linh, cô sẽ lập tức mất thiện cảm với Diệp Tinh Du.
Nếu ,   vẫn còn cơ hội.
    sợ hãi.
Không  vì Diệp Tinh Du quá mạnh, mà vì Bạch Nhược Linh quá  , khó  thể  lời đồn bóp méo.
Cậu  nhớ  dáng vẻ của cô hôm nay, tức giận và rạng rỡ. Cô thật sự  thông minh, xinh ,  bụng và kiên cường... Sự tự tin và kiêu ngạo của     cô dễ dàng dẫm nát!
"Chết tiệt..." Cậu  sợ hãi, vò đầu, tim đập loạn xạ: "Mình đúng là đồ ngốc..."
Tài xế mặc vest,  giày da chạy đến, lo lắng: "Cậu chủ,   đây  gì ? Đợi ai ?"
"Hả?" Cậu  giật .
"Cậu chủ, sắc mặt   ."
"Không ..." Cậu  cảm thấy  hổ, vội vã lên xe.
Bạch Nhược Linh trở về căn nhà trống vắng, chỉ còn   cô đơn. Một   chuyến xe buýt, một  bên mâm cơm tối, một  trong căn phòng yên tĩnh  bài tập. Đồng hồ cứ vô thức lọt  tầm mắt cô, từng giây từng phút trôi qua chậm chạp. Cô đang đợi Diệp Tinh Du,   hứa mang đến món ngon cho cô. Tính toán thời gian,  lẽ   sẽ đến   9 giờ 15 phút,  khi kết thúc buổi tập và ghé mua đồ ăn.
Khi đồng hồ điểm 9 giờ, cô chợt nhớ   chỉnh trang  một chút. Tỉ mỉ chải chuốt mái tóc, nhẹ nhàng tô điểm đôi môi, cô mỉm  với hình ảnh phản chiếu trong gương. Sự mong chờ và niềm vui sướng khiến cô rạng rỡ hơn bao giờ hết.