Trong khi đó, ngoài sân khu chung cư, Diệp Tinh Du   tần ngần một lúc lâu. Vết bầm tím  mu bàn tay, dấu tích của cuộc ẩu đả với Lục Hoài An, vẫn còn rát bỏng. Huấn luyện viên  nổi cơn thịnh nộ, tuyên bố sẽ phạt .
"Này  học sinh,    nhà?" Một giọng  quen thuộc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của . Đó là bà Vương,  hàng xóm kỳ lạ ở đối diện nhà Bạch Nhược Linh.
"Về nhà sớm  cháu, trời lạnh lắm!" Bà cụ dặn dò  chậm rãi bước .
Nhìn đồng hồ, Diệp Tinh Du giật  nhận     ngẩn ngơ ở đây hơn mười phút. Trong tay  là túi bánh ngọt, món quà   hứa với Bạch Nhược Linh. Cậu bước lên lầu, tâm trạng rối bời.
Về đến căn hộ của ,  tìm thấy chiếc khăn quàng cổ màu đỏ của  trong tủ quần áo. Chiếc khăn len dệt từ lông cừu, mang logo đơn giản nhưng tinh tế,  vẻ trẻ trung và hợp với Bạch Nhược Linh hơn chiếc khăn đen. Cậu do dự một lúc,  quyết định cầm theo cả khăn và đồ ăn vặt.
Đứng  cửa nhà Bạch Nhược Linh,  hít một  thật sâu, cố gắng xua tan những cảm xúc hỗn độn. Nặn một nụ ,  gõ cửa. Cậu định bụng chỉ để đồ  , nhưng cánh cửa  bất ngờ mở .
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Bạch Nhược Linh hiện , xinh  đến nao lòng. Vẻ ngại ngùng pha lẫn niềm vui của cô khiến tim  rung động.
Cố gắng giữ bình tĩnh,  đưa túi đồ cho cô: "Cho  , bánh ngọt vị dừa. Còn cái khăn quàng cổ  nữa, tớ thấy nó hợp với  hơn cái . Mặc dù  tớ  dùng , nhưng mới chỉ một  thôi. Tớ định mua cái mới cho ... nhưng mà..." Cậu cúi đầu, giọng  lạc .
Bạch Nhược Linh mỉm , dù lòng  chút gợn, "Cảm ơn  nhiều lắm. Vậy tớ trả  chiếc khăn đen ." Cô lấy chiếc khăn từ móc áo cạnh cửa và đưa cho .
Sau khi trao đổi, cả hai rơi  im lặng,    gì thêm.
"Cậu  nhà  chút ? Tớ pha  cho ." Cô nép sang một bên, ánh mắt mong chờ.
Diệp Tinh Du như  tỉnh khỏi cơn mơ, "Không,  cần ." Giọng   chút gượng gạo.
"À...  thôi..."
Cô cụp mắt, thoáng chút hụt hẫng. Đôi mắt tròn xoe, trong veo như nước hồ thu,   dò xét, "Cậu  chuyện gì buồn ? Trông   ."
"Không ..." Cậu gượng , "Cậu ở nhà  chuyện gì ?"
Cô lắc đầu.
"Vậy...  thì  ..." Cậu vội vã cúi đầu, "Tớ  đây. Mai gặp."
"Ừ..." Cô  theo bóng lưng vội vã của , lòng đầy thắc mắc,  chậm rãi khép cửa. "Hôm nay   lạ thật. Có chuyện gì xảy  ? Lúc nãy  căng thẳng quá, quên hỏi mất. Mai gặp  ,  sẽ hỏi thử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-28.html.]
Cô ôm chiếc khăn len mềm mại  lòng. Từng sợi len ấm áp như vuốt ve làn da, mang đến cảm giác dễ chịu đến mức khiến   lười biếng.
Cô quàng khăn lên cổ, ngắm  trong gương. Màu đỏ rực rỡ của chiếc khăn  bừng sáng khuôn mặt cô, nổi bật  nền đồng phục giản dị.
Bạch Nhược Linh bất giác mơ màng, "Nếu  học cùng trường đại học với Diệp Tinh Du thì   mấy. Mình sẽ yêu  ."
Dù thành tích của Diệp Tinh Du  bằng cô, nhưng   điểm cộng thể thao. Nếu  học cùng trường, họ  thể học cùng thành phố.
Chiếc khăn ấm áp khiến Bạch Nhược Linh lâng lâng hạnh phúc.
Đêm đó, cả khu chung cư dường như cũng rộn ràng hơn thường lệ:
Tầng một vang lên tiếng chửi bới của ông  cả,  vẻ như đang cãi  với  vợ.
Tầng ba, bà  trẻ gào thét  điện thoại, đuổi chồng  khỏi nhà.
Rồi   lao xuống sân, quát tháo ông  tầng một, "Đêm hôm khuya khoắt còn  ồn! Không để ai ngủ ?"
Giữa những âm thanh hỗn độn đó, Bạch Nhược Linh chìm  giấc ngủ say.
Đến hai giờ sáng, cô giật  tỉnh giấc. Tiếng động quen thuộc vang lên  cửa nhà.
Tiếng giày cao gót lộc cộc, tiếng mở cửa, tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến  phòng ngủ chính.
"Mẹ về ?"
Cô mơ màng chìm  giấc ngủ, và trong bóng tối của tâm trí, quá khứ ùa về. Ngày bố  cô chính thức  lưng với .
Kỳ lạ , cô hiếm khi cho phép  nhớ  ngày hôm đó. Ký ức đau thương như một con quái vật ẩn , chỉ cần nó nhô  một chút, cô sẽ lập tức nghiền nát nó.  đêm nay, giấc mơ  kéo cô trở , buộc cô  đối diện với sự thật trần trụi.
Lần đầu tiên, cô  bố  ngoại tình. Và  đàn bà  đang mang thai.
Tiếng  cô gào thét xé tan sự tĩnh lặng của căn phòng khách: "Ông giỏi lắm, Lộc Minh! Bao nhiêu năm qua, ông  từng nghĩ đến Bạch Nhược Linh? Ông  từng bỏ tiền cho con bé học thêm một buổi nào ? Còn bây giờ, cái thứ tạp chủng  còn   đời, ông  vội vàng nhận trách nhiệm ?!"
"   ,  thứ sẽ  chia đều. Bà còn  gì nữa?"