"Chia đều? Ông còn mặt mũi mà  ? Những năm qua ông  vung tay cho đám họ hàng nghèo hèn của ông bao nhiêu tiền, ông tưởng    ? Ba trăm hai mươi ngàn tệ! Trả  cho !"
Lộc Minh lầm lì: "Không đòi  ..."
"Không đòi  ? Phần của ông,   quan tâm.  phần của , ông  đòi về cho !"
"Chính vì cái tính toán chi li của bà mà  chán ghét bà đấy! Toàn  bà chỉ  mùi tiền!"
"Ông  cái gì—? Được,  thừa nhận   mùi tiền.  một trăm sáu mươi ngàn tệ , dù ông  bán thận cũng  trả  cho !"
Tiếng la hét ngày càng lớn, như xé toạc  gian. Rồi tiếng động mạnh vang lên, bố  cô lao  đánh .
Cô lao  khỏi phòng,  chắn  mặt . Lòng cô trào dâng một cơn giận dữ  thể kiểm soát. "Ông đừng động   !" cô hét lên, "Ông thật bẩn thỉu, thật đáng ghê tởm! Đi mà tìm cái con đàn bà của ông! Hai  cứ việc ghê tởm  !"
Lòng tự trọng của một  đàn ông  chà đạp, Lộc Minh mất kiểm soát. Ông  giơ tay, giáng một cú tát như trời giáng  đầu Bạch Nhược Linh.
Cả thế giới  cuồng. Cô ngã xuống đất, đầu đau nhức như  nổ tung. Cô  nôn.
Cô  bao giờ là công chúa của bố . Người   cô là món quà của thượng đế, là bảo vật  yêu thương.  trong mắt bố, cô chỉ là một đứa con bình thường,  hơn  kém.
Ông   bao giờ  tròn trách nhiệm của một  cha. Ông  sống như một  đàn ông độc  tự do.
 dù  đây ông   lạnh nhạt với cô đến , ông  cũng  từng đánh cô. Còn bây giờ, vì một gia đình mới, ông   chỉ  ly hôn, mà còn tát cô một cái đau điếng.
Cô hiểu . Tình yêu của một  cha,  lẽ ông  cũng .  cô  xứng đáng nhận  nó. Cô chỉ là một đứa con  cũng ,   cũng chẳng .
Hóa , con cái   lúc nào cũng là báu vật. Chúng  thể   thế,  đánh đập. Nhận thức  tàn khốc đến mức cô bật  nức nở.
Mẹ cô ôm chặt lấy cô, và cô nhận  căn nhà im lặng đến đáng sợ. Sàn nhà lấp lánh mảnh vỡ thủy tinh, và mặt  cô đầy những vết nhơ.
Sau cú tát như trời giáng ,  cô biến thành một con sói  điên cuồng, lao  tấn công bố cô như thể  đoạt mạng ông .
Trong vòng tay run rẩy của , cô  thấy tiếng bà gọi tên , đau đớn và xót xa. Nước mắt nóng hổi của bà rơi xuống mặt cô, hòa lẫn với những lời gào  nghẹn ngào. Khi bà gọi cấp cứu, giọng  gần như lạc , nhưng trong đôi mắt ngấn lệ ,  hề  sự sợ hãi. Chỉ  sự kiên định của một chiến binh, sự phẫn nộ thiêu đốt.
Ánh mắt   gieo  lòng cô niềm tin mãnh liệt, rằng họ sẽ vượt qua tất cả.
Sau khi ly hôn,  cô  kiên quyết đổi họ cho cô. Cô, thậm chí còn vui hơn cả bà.
Bạch, họ của . Cô yêu cái họ .
Tên cô, giờ đây, là một vần thơ.
Bạch nhật chi Nhược Linh, trường  chi du du.
Sương sớm giăng kín lối, nhưng ánh mặt trời yếu ớt vẫn cố gắng xuyên qua màn sương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-29.html.]
Bạch Nhược Linh thức dậy, khẽ khàng mở cửa phòng .
Trong căn phòng tối tăm,   nghiêng, lưng  về phía cô, ngủ say.
Cô nhẹ nhàng khép cửa .
Sau khi vệ sinh cá nhân, cô ngạc nhiên khi thấy bàn ăn đầy ắp thức ăn sáng.
"Mẹ  vất vả lắm ..." Cô nghĩ, "Thật  con  thể ăn tạm gì đó."
Ăn xong, cô mở tủ lạnh, thấy bánh bông lan, mochi và mousse vẫn còn nguyên.
Cô lấy hết bánh , xếp lên bàn và  một mảnh giấy:
[Mẹ nhất định  ăn nhé. Ngon lắm đó.]
Mẹ về , lòng cô nhẹ nhõm hẳn. Tiếc là sáng nay  gặp Diệp Tinh Du.
Nói chuyện với   ở trường   là ý . Cô sẽ đợi đến khi tan học,  hỏi xem    chuyện gì .
Trên đường đến trạm xe buýt, cô  gặp " Hiến" - Từ Mục Hiến.
Ông  gượng , gật đầu chào cô.
Sau đêm kinh hoàng với  phụ nữ lạ mặt, Từ Mục Hiến hầu như  ngủ . Ông  chỉ chợp mắt  một hai tiếng khi cô y tá cùng nhà   về.
Khi xe buýt đến, ông    gương, thấy mái tóc  rối bù như tổ quạ.
"Anh Hiến," Bạch Nhược Linh chào,  , "Trông  tệ quá."
"À, tại hôm nay   chải tóc." Ông  lẩm bẩm, quầng thâm  mắt hằn sâu.
"Anh  ngủ  ?"
"Ừ..."
 hơn là, ông  chẳng ngủ  chút nào.
"Người đó   phiền  nữa ?"
"Không...   quyết định báo cảnh sát ." Ông  ,  như để tự thuyết phục , ông  lặp , "Phải,  nhất định  báo cảnh sát."
Bạch Nhược Linh gật đầu,  lên xe buýt.
Mỗi  đều  những nỗi lo riêng.
Trong lớp học,  khí khác hẳn  ngày. Không còn ồn ào, chỉ  những tiếng thì thầm. Mọi  liếc  bó hoa hồng đỏ rực rỡ  bàn Bạch Nhược Linh. Ít nhất cũng một trăm bông.