Tan học, học sinh lớp khác   việc gì cũng lượn lờ qua lớp cô để  trộm. Có  nam sinh còn mạnh dạn tặng quà.
 Bạch Nhược Linh , cô  thể yêu đương.
Dù giáo viên cấp ba  còn quản lý quá nghiêm khắc như , nhưng cô hiểu rằng  cô  quá vất vả vì gia đình , cô  thể để bà thêm lo lắng.
Vì , cô khéo léo từ chối  lời tỏ tình,  kín đáo  lịch sự.
Tháng đầu tiên trôi qua  tệ.
Cô thậm chí còn  một  bạn đầu tiên ở đây Nhược Phương Ly.
Cẩm Thiến  làn da trắng, lịch sự và cũng chăm học giống cô. Sau khi cả hai cùng thảo luận một bài toán, họ nhận  sự ăn ý hiếm . Họ còn  đến chuyện đổi chỗ để   cạnh .
Trong mắt Nhược Phương Ly, cô thấy rõ sự quý mến chân thành.
 ...  thứ  đổi  kỳ thi thử đầu tiên.
Cô  hạng 10  khối.
Với Bạch Nhược Linh, đó là kết quả  mức mong đợi so với trường cũ còn kém hơn.  với bạn học xung quanh, cảm giác    khác.
Không ai ngờ học sinh mới   học giỏi đến thế. Khi điểm thi  công bố, ánh mắt bọn họ lộ rõ vẻ phức tạp.
Con gái xinh ? Được thôi,  thể chấp nhận.  nếu  xinh thì điểm ... đừng cao quá.
Chỉ cần kém hơn một chút, họ vẫn  thể giữ  cảm giác ưu thế.
 cô  xinh ,  học giỏi,  là  mới   chẳng khác gì một con sư tử trẻ trung, mạnh mẽ, đột ngột xông  lãnh địa của bầy linh cẩu để chiếm chỗ.
Trong mắt những con linh cẩu, đây   là sự đáng yêu... mà là đe dọa.
Thật đáng tiếc, Bạch Nhược Linh   là sư tử. Dù    như một kẻ mạnh, vẻ ngoài yếu đuối của cô thậm chí còn  giống rái cá  chồn hôi—cô chỉ đơn thuần là một con cừu non.
Cừu thì   răng nanh, cũng chẳng  móng vuốt. Khi  xô ngã, nó chỉ  bất lực kêu lên vài tiếng lạc lõng.
Hôm , khi  bước chân  lớp, Bạch Nhược Linh   một nhóm bạn nữ vây lấy.
“Ôi trời, Bạch Nhược Linh! Không ngờ điểm của   cao thế đấy! Có bí quyết gì , chia sẻ  nào?”
“ , đừng học một  nữa nha. Hướng dẫn tụi  chút .”
Cô  bất ngờ  sự nhiệt tình bất thình lình ,  chút lúng túng nhưng vẫn lịch sự đáp:
“Ừm... Nếu các  cần,  thể xem vở ghi của tớ. Nếu  bài nào  hiểu thì cứ hỏi.”
“Thật hả? Trời ơi, cảm động ghê luôn!”
“Không ngờ    bụng  đấy!”
Trước những lời khen dồn dập, cô nở nụ   gượng,  quen với kiểu  thiện quá đà như thế .
“À mà, tớ    từng  lưu ban nên mới học giỏi như   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-3.html.]
Bạch Nhược Linh còn  kịp phản ứng, một bạn nữ khác  vội chen :
“Hả? Nói vớ vẩn gì thế! Sao Nhược Linh  lưu ban ?”
“Thật mà. Có    bằng chứng hẳn hoi đấy. Nhược Linh,  đúng ? Cậu từng  lưu ban ?”
“Không,” cô vội vàng lắc đầu, giọng  cứng .
“Lạ thật đấy. Nếu  lưu ban thì  điểm cao thế  nhỉ? Không lừa tụi  đấy chứ...”
Không khí bắt đầu  chút gợn sóng.
Một bạn khác chen , giọng nửa đùa nửa thật:
“Nhược Linh, giọng  dễ thương thật. Cậu cố tình  giọng dẹo ?”
“Dẹo... là ?” Cô ngơ ngác,  hiểu.
“Thì là cái kiểu giọng ngọt ngào, mềm mềm . Cậu  tập  mới   giọng đó đúng ?”
Cô  đáp. Không khí trong nhóm bắt đầu nặng nề lạ thường.
“Đây, để tớ thử bắt chước nhé!” Một bạn nữ hoạt bát bắt đầu diễn , giọng cố tình cao vút, kéo dài đầy châm chọc:
“Chào  ~ Mình tên là Bạch Nhược Linh~ đến từ thành phố Hoành Giang~ Hy vọng sẽ  bạn  với các  nhaaa~”
Cô nhận   đó. Tô Tinh Mộng,  cách cô một dãy bàn về phía bên .
Cả đám  phá lên.
“Trời đất, dừng  ! Nghe mà nổi da gà!”
“Buồn nôn thật sự!”
Bạch Nhược Linh im lặng. Đôi mắt cụp xuống, tay khẽ siết vạt áo.
Trong khoảnh khắc , cô hiểu rõ một điều:    là kẻ  xâm lược lãnh thổ. Cô   sư tử, cũng chẳng  thứ gì  thể khiến  khác dè chừng.
Chỉ là một con cừu non lạc giữa bầy thú, đang  đem   trò .
“Tớ nổi hết da gà  đây!”
“Làm gì  ai  đắn mà  chuyện kiểu đó chứ. Người  ăn trầu cũng  cạn lời!”
(Người  ăn trầu: Từ lóng chỉ những cô gái trẻ ăn mặc gợi cảm bán cau ven đường, đặc trưng tại Đài Loan.)
Cả nhóm nữ sinh hào hứng tranh luận xem thế nào là "giọng dẹo",  trêu đùa   đùa sôi nổi,  khí náo nhiệt như một cuộc vui vô hại.
Ai cũng  vẻ  thiện, vui vẻ, thậm chí còn tỏ  chu đáo hỏi cô:
“Nhược Linh, bọn tớ đùa linh tinh  thôi,   giận chứ?”
Tô Tinh Mộng chen , mặt dày  cợt:
“Tất nhiên là  . Cậu nghĩ Nhược Linh nhỏ nhen như  ? Phải  hả, Nhược Linh?”