Khi cô bước , tiếng thì thầm im bặt. Mọi trao đổi ánh mắt.
Bạch Nhược Linh đến bàn, ngạc nhiên bó hoa.
Thay vì gián c.h.ế.t mực đen, đây là đầu tiên cô nhận hoa hồng.
Tấm thiệp vội, chữ nguệch ngoạc:
[Xin .]
Không chữ ký, nhưng cô là của Hứa Bảo Nam.
Cậu đang phía , cúi gằm mặt, căng thẳng như một tử tù.
Bạch Nhược Linh nhíu mày, khó khăn lắm mới nhấc bó hoa lên, đặt nó lên bục giảng.
Cô về chỗ , lấy sách vở .
Quả nhiên, Hứa Bảo Nam thể yên. Cậu lao đến.
"Này, Bạch Nhược Linh, —!"
Cậu dừng , nuốt nước bọt.
"Sao thế?" Cô hỏi, . Vẻ lạnh lùng của cô khiến run sợ, như thể phụ nữ giận dữ hôm qua là cô.
Giọng Hứa Bảo Nam nhỏ dần, sự tự tin thường ngày tan biến: "Tớ... tớ chỉ xin thôi. Sao ... như ?"
"Ừ."
"Tớ bảo bọn họ đừng bịa đặt những chuyện thành nữa ."
Ánh mắt cô sắc lạnh, chút cảm xúc: "Muốn tớ cảm ơn 'ân huệ' của ?"
"..." Cậu nghẹn lời.
Không . Cậu sai. lời xin khô khan , hiểu, sẽ chẳng bao giờ chạm đến trái tim cô.
Hứa Bảo Nam đổi chiến thuật. "Cậu gặp Dầu Dừa ?"
Nghe đến cái tên , vẻ mặt kiên định của Bạch Nhược Linh khẽ lay động. "Ý là gì?"
"Hôm qua... bọn Con Gián với nhiều chuyện. Tớ hề ! Tớ bảo bọn họ !"
Một thoáng bối rối hiện lên gương mặt Bạch Nhược Linh, dù cô cố gắng che giấu. "À... ? Các bạn học của tớ thật... nhiệt tình."
Hứa Bảo Nam chớp lấy cơ hội, ánh mắt sáng lên: "Cậu ... để ý ?"
Bạch Nhược Linh cúi đầu, im lặng một lúc : "Không liên quan đến ."
"Sao liên quan? Tớ thích ! Tớ để ý!" Cậu to, chút do dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-30.html.]
Cả lớp sững sờ, những tiếng "cái gì?" vang lên đầy kinh ngạc. Mộ Linh Nhi, dù , nhưng vẻ mặt cũng đầy chua xót.
"Cậu để ý?" Bạch Nhược Linh dậy, đôi mắt trong veo thẳng Hứa Bảo Nam. "Cậu tư cách gì mà để ý? Cậu để ý , liên quan gì đến tớ?"
"Tớ... ý tớ là... tớ sai . Tớ sẽ bù đắp cho . Cậu tớ gì cũng ..."
Hứa Bảo Nam tái mặt, những ngón tay nắm chặt mép bàn trắng bệch.
Sau mười mấy giây giằng co, cúi đầu, về chỗ . Thất bại , lường .
Tiết học bắt đầu, nhưng Bạch Nhược Linh thể nào tập trung. Sự kháng cự của Diệp Tinh Du tối qua ám ảnh cô, khiến cô thể nào yên lòng.
Những lời đồn đại , ảnh hưởng đến ?
Con Gián gì? Chắc chắn những lời .
Tâm trí cô bắt đầu trôi dạt. Dù lớp học im lặng, nhưng những lời độc địa cứ vang vọng bên tai cô:
"Ghê tởm c.h.ế.t mà còn giả vờ thanh cao..."
"Sao cái loại như thế mà Diệp Tinh Du cũng thích cho ? Cái bài thơ gì nhỉ: 'Một đôi tay ngọc ngàn gối, một chút son môi vạn nếm'..."
"Hi hi hi hi. Kinh tởm."
"Tớ , còn phá thai hai đấy."
"Nói cho Diệp Tinh Du lẳng lơ như thế nào, coi như là chúng việc , đúng ?"
Bạch Nhược Linh nghiến răng, cố kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào. Từ "lẳng lơ" như một lưỡi d.a.o sắc lạnh, cứa lòng cô.
Dù là với ai, đàn bà con gái, phóng khoáng kín đáo, từ vẫn mang một sự độc ác tột cùng, một sự xúc phạm trần trụi. Nó như một thứ vũ khí, một khi gán cho phụ nữ, kẻ nghiễm nhiên leo lên đài đạo đức, nghiền nát nhân phẩm .
Với một cô gái trong sáng, chỉ mới chạm thế giới như Bạch Nhược Linh, lời buộc tội như một nhát d.a.o chí mạng. Cô run rẩy, giận dữ đến tột cùng, nhưng bất lực.
"Cố lên, tan học sẽ thôi, nghỉ sẽ thôi, nghiệp sẽ thôi." Cô tự nhủ.
"Nhẫn nhịn , Bạch Nhược Linh. Đừng để bọn họ lừa. Mình đại học nhất, thoát khỏi cái vũng lầy ."
Diệp Tinh Du hiểu rõ bọn họ là loại gì. Cậu sẽ tin.
Họ chỉ đang tự bôi nhọ . Rồi , cô sẽ sống thật hạnh phúc. Đó mới là sự trả thù ngọt ngào nhất.
hôm nay, những lời tự trấn an như vô dụng. Dù cô cố gắng đến mấy, một cục nghẹn vẫn mắc kẹt trong cổ họng.
Cô quyết định, tan học nhất định tìm Diệp Tinh Du.
Dù tin những lời đồn đại , cô cũng sẽ trách. Ai mà chẳng lúc lung lay? Cô sẽ giải thích. Diệp Tinh Du là lý trí, sẽ tin cô.
đúng lúc tan học, cô giáo viên chủ nhiệm gọi phòng.
Sau cặp kính sáng loáng, giọng ông đầy vẻ khó chịu, thở dài: "Bạch Nhược Linh, thật sự hết chịu nổi em . Em và Diệp Tinh Du gây chuyện gì nữa ? Huấn luyện viên bóng chày tìm , mắng dạy học sinh!"