Cô ngơ ngác,  hiểu chuyện gì.
"Cậu  đánh  với Lục Hoài An. Em   chuyện  ?"
"Em...   ạ..."
"Lục Hoài An , tất cả là tại em..." Ông  kéo dài giọng, ánh mắt đầy ẩn ý.
Bấy giờ, sự ngơ ngác  mặt Bạch Nhược Linh biến mất,   đó là sự lạnh lùng. "Tại em?"
"   ,  hy vọng em  tự kiểm điểm! Đừng gây thêm rắc rối cho  nữa!" Ông  gắt lên, "  bận..."
"Em  hiểu. Thầy  thể giải thích rõ hơn ? Tại   là tại em?" Cô ngắt lời ông .
"...Chắc chắn là do em   gì đó, nên họ mới đánh ! Em thích  con trai đánh  vì  lắm ?"
"Lục Hoài An  đúng ? Em  thể gọi   đến đây để đối chất  ?"
"Đối chất cái gì?  đang dạy dỗ em! Em lôi    đây  gì?  sẽ dạy dỗ bọn họ !" Giáo viên chủ nhiệm nổi giận.
Hiếm khi nào Bạch Nhược Linh kiên quyết đến . "Tại ? Thầy chỉ luôn dạy dỗ một  em, còn Mộ Linh Nhi, Hứa Bảo Nam, Lục Hoài An thì ? Mỗi  thầy gọi họ, đều là cả đám. Còn em, luôn là một . Chẳng lẽ thầy nghĩ em dễ bắt nạt hơn ?"
Giáo viên chủ nhiệm sững sờ,  ngờ cô dám cãi lời. Ánh mắt trong veo của cô  thẳng  ông, khiến ông  lúng túng.
Giọng Bạch Nhược Linh đầy bất lực và cô đơn. "Đôi khi, em cảm thấy chỉ cần liếc mắt là  thể thấy rõ  chuyện. Thật mệt mỏi. Vậy mà thầy cứ ép em   ..."
"Không ... Em... em đang  cái gì ? Cách giáo viên xử lý,  cần em dạy?" Giáo viên chủ nhiệm tức giận, "Bạch Nhược Linh, em quá đáng ! ...  sẽ gọi  em đến! Gọi bà  đến xem..."
Cô ngắt lời ông , bình tĩnh phân tích. "Hai nam sinh đánh , thầy  phê bình họ, mà  phê bình em,   liên quan. Nếu thầy gọi  em, thì gọi luôn cả giáo quan và hiệu trưởng. Em  xem thầy giải thích thế nào. Buộc tội vô căn cứ, thầy    ."
"...???" Giáo viên chủ nhiệm câm nín.
"Thầy, Hứa Bảo Nam luôn bắt nạt Lục Hoài An, ép    việc cho . Thầy nên gọi   đến,  hãy kết luận. Nếu  còn gì nữa, em xin phép."
Cô cúi chào qua loa,  rời .
Kỳ lạ , dù cô phản kháng gay gắt, giáo viên chủ nhiệm vẫn im lặng,  mắng mỏ, cũng  đuổi theo.
Tiết thể dục buổi chiều là trận bóng rổ giữa lớp 12-2 và 12-10. Các lớp khác cũng đến xem.
Diệp Tinh Du và Hứa Bảo Nam là trụ cột của hai đội. Trận đấu giữa hai hotboy, ai cũng mong chờ.
 Diệp Tinh Du  đến.
Lớp 12-2 vẫn dẫn , nhưng tiếng cổ vũ ồn ào  khiến Bạch Nhược Linh mảy may phản ứng.
Giữa trận, Hứa Bảo Nam ghi một cú ba điểm,  cổ vũ nhiệt liệt. Cậu  kéo áo lau mặt, ánh mắt tìm kiếm Bạch Nhược Linh.
Cậu   thấy cô cổ vũ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-31.html.]
 cô chỉ  một , sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe,  chằm chằm  tay .
Hứa Bảo Nam giật .
Cậu  mất hết hứng thú.
Lòng   như  cào xé.
Cô   như .
Lúc mới đến, cô   bục giảng, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò và  thiện, má lúm đồng tiền duyên dáng.
Cô  năng rõ ràng, giọng phổ thông chuẩn mực. Cô rạng rỡ, và  .
Ngay cả khi từ chối  , cô vẫn , xin ... đáng yêu...
Đã lâu lắm     thấy cô .
Hứa Bảo Nam quen  theo ý ,   lập tức  hiệu cho trọng tài, lấy lý do chân đau, xin kết thúc trận đấu.
Mọi  ngạc nhiên,  phàn nàn.
Trụ cột của đội rút lui, chẳng khác nào nhận thua?
Hứa Bảo Nam rời sân vận động, mua một ly  sữa nóng,  chạy về.
Hứa Bảo Nam lấy hết can đảm, bước đến bên Bạch Nhược Linh.
Sân vận động vắng lặng, trận đấu  kết thúc.
Bỏ ngoài tai những ánh mắt kỳ lạ,   đưa ly  sữa cho cô, giọng  khẽ khàng: "Ở đây lạnh lắm. Tớ mua  sữa đường nâu cho . Cậu uống ."
Biết cô sẽ  nhận,   đặt ly  sữa xuống chân cô.
Bạch Nhược Linh  ly  sữa,    , giọng   chút cảm xúc: "Hứa Bảo Nam,  giá gà  tăng cao ?"
Sắc mặt Hứa Bảo Nam tái mét.
Đó là lời   từng .
Môi   mấp máy,  thốt nên lời, cũng  dám  thẳng  mắt cô. Sự  hổ khiến   chỉ  tự tát  vài cái.
Cô  tiếp: "Thật , tớ  rẻ tiền,  hợp với loại  sữa rẻ tiền ."
Lời   như một nhát dao. Hứa Bảo Nam giật lấy ly  sữa, mở nắp một cách thô bạo,  ngửa cổ uống cạn.
Chỉ hai, ba ngụm,    uống hết. Cậu   cô, : "Tớ rẻ tiền, tớ rẻ tiền,  ? Tớ ngu ngốc, đần độn,  vịt cũng  xứng."
Cậu   hạ  đến mức , nhưng Bạch Nhược Linh vẫn  phản ứng.
Cô chỉ  chằm chằm  ngón tay , tâm trí lạc lối.