Trong bóng tối, gương mặt u ám.
"Diệp Tinh Du?" Cô vui mừng, gọi lớn và chạy đến.
Cậu im, chằm chằm cô.
"Sao ?" Cô cố tỏ bình thường. "Cậu thế? Sao từ đó?"
Gương mặt mang vẻ xa cách của đêm qua. Không chỉ , còn chút... dò xét?
Cậu cô như một xa lạ.
"Ừm..." Không đợi câu trả lời, cô ngượng ngùng vuốt ve chiếc khăn quàng cổ đỏ mềm mại cổ. "Tớ nhiệt tình quá sợ ? Sao hôm nay đến trường? Tớ tìm cả ngày. Hôm qua, tâm sự gì đúng ? Có lẽ tớ giúp ..."
"Không gì." Cậu .
Bạch Nhược Linh cảm thấy giọng gượng gạo.
Cậu về chuyện đánh với Con Gián.
Thái độ khiến cô khó mở lời. Cô bất an: "Cậu ? Sao tớ thấy như đang... xa lánh tớ?"
"Không . Tớ..." Cậu chỗ khác, nhíu mày khó chịu, một lúc mới : "Bây giờ tớ rối. Tớ... thế nào..."
"Ý là ?" Cô lo lắng hỏi.
"Tớ cũng . ... đừng tìm tớ nữa ? Bây giờ tớ rối, gì..."
Cậu là chủ động đến gần cô, giờ bảo cô đừng tìm ?
"..." Vẻ vui vẻ mặt Bạch Nhược Linh tan biến. Nụ của cô vụn vỡ cùng với chút kiêu hãnh còn sót .
Cô mấp máy môi, mắt đỏ hoe: "Tại ? Sáng hôm qua vẫn bình thường mà?"
"Xin , là tại tớ..."
"Chẳng lẽ..." Cô ngập ngừng. "Chẳng lẽ... tin những lời họ ?"
Cô đợi câu trả lời của .
Những lời cay nghiệt vang vọng trong đầu cô.
Bạch Nhược Linh cảm thấy tủi tột độ, cổ họng nghẹn ứ: "Diệp Tinh Du, nếu tớ giải thích, ? Hôm nay tớ trải qua một ngày tồi tệ. Tớ cứ nghĩ, sẽ tin tớ. Hôm qua, còn an ủi tớ mà?" Nước mắt cô trào , cô nắm lấy áo : "Tớ loại đó. Là bọn họ..."
"Cậu gì ?" Cậu giật , hất tay cô .
Lực tay quá mạnh, Bạch Nhược Linh hề phòng , ngã xuống đất.
"A!" Cô kêu lên, bàn tay rách toạc, đau rát.
"Này... Cậu chứ?" Cậu hối hận, vội vàng đưa tay đỡ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-33.html.]
"Này! Cậu gì ?"
Một tiếng quát lớn vang lên. Một đàn ông béo, mặc áo cảnh sát, chạy đến.
Diệp Tinh Du rụt tay , hoảng sợ, lời nào, bỏ chạy.
"Này, định cướp giật hả? Sao chạy? Mẹ kiếp, gặp , c.h.ế.t chắc! Tuổi trẻ lo học, bắt nạt con gái nhà lành?"
Viên cảnh sát trung niên đầy vẻ uy nghiêm. Sau khi mắng bóng lưng , ông cúi xuống, đỡ Bạch Nhược Linh dậy: "Cháu gái, ? Bị thương ? Tên cướp đó là học sinh trường cháu ?"
Bạch Nhược Linh cắn môi, nước mắt tuôn rơi. Cô run rẩy, tay chân lạnh ngắt.
Khi đẩy ngã, cô thấy rõ vẻ mặt của Diệp Tinh Du. Một nỗi sợ hãi giấu giếm.
Cậu ghét cô đến ? Như thể cô là một thứ virus bẩn thỉu.
"Này, cháu gái, đừng nữa. Chú bù tiền cho cháu. Đáng thương quá... Khóc nữa sẽ xinh ." Viên cảnh sát vụng về an ủi, còn móc tiền túi .
"Cậu ... ... cướp tiền của cháu..." Cô nức nở: "Cậu chỉ... chỉ... chỉ là ghét cháu..."
"À..." Viên cảnh sát lúng túng.
Hóa là cãi giữa đôi tình nhân trẻ.
Ông an ủi thế nào, đành : "Thôi nào, thôi nào. Loại trai hư đó, ngoài trai thì gì đáng để cháu thích? Còn vì nữa chứ. Thật là... Bỏ . Đừng nữa. À... Ý chú là, học sinh cấp ba yêu đương gì, chăm chỉ học hành mới đúng."
Càng an ủi, Bạch Nhược Linh càng nức nở. Cô lẩm bẩm điều gì đó, ông rõ.
Ngay lúc đó—
"Ơ, em gái. Sao em ở đây? Sao em ?"
Viên cảnh sát đầu, thấy một đàn ông cao gầy, đeo kính, đang đến gần.
Bạch Nhược Linh lau mặt, hít sâu, lên tiếng: "Anh Hiến."
"Cảnh sát, cô bé là hàng xóm của . Em gái, em chuyện gì ?" Từ Mục Hiến tỏ vẻ quan tâm.
Viên cảnh sát nheo mắt ông : "Anh là báo cảnh sát, đúng ? Anh là Từ Mục Hiến?"
"Này , là cảnh sát Trương Bân, đúng ?" Từ Mục Hiến phấn khích: "Anh tài thật đấy, giọng nhận . Vất vả cho , phiền đến đây. sắp phụ nữ phiền đến c.h.ế.t ..."
"Không vất vả." Trương Bân lạnh lùng cắt ngang.
"Ơ?"
" cũng ở chung cư Lâm Đường. Tiện đường về nhà."
Trong khoảnh khắc, Bạch Nhược Linh, dù đang đến quên cả bản , cũng chợt nảy một ý nghĩ:
Trùng hợp ?
Xe buýt đến , Từ Mục Hiến lên xe. Thay đó, ông nhiệt tình mời Trương Bân và Bạch Nhược Linh quán chè.