Cô cầm tờ giấy note lên,   dòng ghi chú nào  để .
Cô cầm bút,  thêm : "Sao   ăn?"
Viết xong, cô cảm thấy buồn bã,  thể tập trung học. Cô nhắn tin cho Yến Tử.
Yến Tử trả lời ngay: "[Nhược Linh, tớ đang cày đêm tự học nè. Sao thế?]"
Bạn  đang nỗ lực cho kỳ thi  nghiệp, Bạch Nhược Linh   mở lời thế nào. Cô đáp: "[Không  gì, nhớ .]"
"[Tớ cũng nhớ  lắm!]"
Bạch Nhược Linh mỉm .
Dù  thể  , lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn.
Cô ngã xuống giường, kiệt sức. Cô  còn tâm trạng  gì.
Cô tự nhủ: "Đừng bỏ cuộc, Bạch Nhược Linh. Không  gục ngã. Phải  lên, thi  trường đại học  nhất,   tự hào,  rời khỏi cái nơi rác rưởi . Bây giờ   phạm sai lầm..."
 lời tự an ủi  hiệu quả, cô  .
Dù vẻ ngoài yếu đuối, Bạch Nhược Linh     . Cô  kiên cường. Khi bố  ly hôn, cô cũng  rơi lệ.
  , nước mắt cô  ngừng rơi.
Người mang đến ấm áp cho cô,  tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu. Cảm giác  còn đau khổ hơn khi Sơn Du mắng nhiếc cô, còn tức giận hơn khi Mộ Linh Nhi phản bội cô.
"Hức hức..." Cô nức nở, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi,   .
Không  ngủ  bao lâu, cô mơ hồ  thấy tiếng mở cửa— cô về.
"Mẹ... nhớ ăn bánh ngọt..." Cô mơ màng ,   chìm  giấc ngủ.
Lẽ , cô nên vứt đống bánh ngọt của Diệp Tinh Du .  cô   bỏ phí đồ ăn. Cô   nếm thử chúng.
Khi điều kiện sống khó khăn, con  khó mà giữ  lòng tự trọng.
"Hức hức..."
Tiếng   vang lên...
Như ngay bên tai...
Chẳng lẽ là tiếng  của cô?
Bạch Nhược Linh giật , tỉnh giấc!
Cô tỉnh táo, đầu óc như  dội nước lạnh, như thể  từng ngủ.
Cô  đồng hồ, 1 giờ sáng.
"Hức hức hức..."
Không  cô , mà là tiếng  mơ hồ, như  như —
Tiếng  ma quái.
Chỉ nghĩ đến hai chữ đó, Bạch Nhược Linh  sợ hãi tột độ. Cô bật dậy, chân trần chạy  tìm .
Vừa mở cửa phòng ngủ, tiếng  biến mất.
Căn phòng tối om, tĩnh lặng, như  từng  chuyện gì xảy .
Cô run rẩy, chậm rãi mở cửa phòng —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-36.html.]
Phòng trống , chăn gối gọn gàng.
Mẹ cô  về. Căn phòng lạnh lẽo.
Là cô  nhầm? Hay là...
Có  lạ  nhà?
Ý nghĩ  thoáng qua, da đầu cô tê dại,   lạnh toát. Cô vội vã chạy về phòng, khóa chặt cửa, ôm chăn  nức nở.  vẫn  yên tâm, cô nắm chặt con d.a.o  bếp  gối.
Sợ quá, sợ quá...
Lúc , tin nhắn của  đến:
[Hôm nay  tăng ca, ở  công ty. Con ngủ sớm nhé.]
Tay run rẩy, cô khó khăn gõ chữ "Vâng"  điện thoại.
Gõ xong, cô  lóc cầu xin   khí:
"Xin cô, đừng ám  nữa..." Cô ôm đầu, giọng run rẩy vang lên trong phòng: "  từng hại ai,   chuyện . Sao đến ma quỷ cũng  bắt nạt   chứ..."
Khi tỉnh dậy, Bạch Nhược Linh nhận    ngủ cả đêm với con d.a.o trong tay.
"A... Đau quá... Tê quá..." Hông, eo, vai cô đều đau nhức. Sau khi tắt báo thức, cô vẫn còn mơ màng.
Cô  nhớ  ngủ từ lúc nào.
Rõ ràng sợ hãi, mà vẫn ngủ ...
Ngoài cửa sổ, trời âm u, nắng xám xịt, phòng tối tăm.
Cô xoa xoa chỗ đau, nhớ  chuyện đêm qua.
Lần , cô tức giận cầm dao, rón rén  khỏi phòng.
Căn nhà vắng lặng, giày dép vẫn như cũ.
Cô cúi  kiểm tra khắp nơi, nhưng   gì bất thường.
Nhà yên tĩnh, chỉ  tiếng nước nhỏ giọt.
Chẳng lẽ cô  nhầm?
Bạch Nhược Linh hạ d.a.o xuống, vẻ mặt nghi hoặc.
 lúc —"Hức hức hức..."
Não cô như đóng băng. Con ma  lợi hại  ? Ban ngày ban mặt cũng dám xuất hiện?
 nhanh chóng, cô nhận  tiếng  từ hành lang.
Cô mở cửa, tiếng  thảm thiết vọng  từ hành lang. Cùng lúc đó, tiếng mở cửa vang lên, tiếng hét chói tai của  phụ nữ tầng  cũng rõ mồn một: "Cút ! Anh còn dám về hả?! Anh còn mặt mũi về nhà ? Đồ vô dụng! Khốn nạn!"
Tiếng trẻ con  ré lên, từng tiếng ngắn dài vang vọng khắp hành lang.
Bạch Nhược Linh bước , bám  lan can, thò đầu xuống . Quả nhiên,  chồng tầng ba  đuổi  khỏi nhà. Người đàn ông gầy gò ôm quần áo và cặp công văn, cúi gằm mặt, lùi  khỏi cửa.
Lúc , cửa nhà đối diện cũng mở. Cảnh sát Trương xỏ dép lê bước .
Nhìn  đàn ông thảm hại, sự bất an vì  theo dõi hôm qua của ông tan biến.
Chắc chắn  phụ nữ trong nhà   ông qua mắt mèo tối qua.
Ông   nhịn  lên tiếng khuyên nhủ  phụ nữ trẻ trong nhà: "Cô ,  chuyện gì ? Buổi sáng  lành, chuyện gì cũng dễ . Con bé vẫn đang  kìa..."
Bạch Nhược Linh   hóng hớt,  về nhà.