Cô   ,  cúi đầu  chằm chằm  mặt Bạch Nhược Linh.
Bầu  khí bất ngờ chùng xuống.
Ánh mắt của Tô Tinh Mộng giống như mắt cá—đầu mắt rộng, đuôi mắt hẹp, tròng đen to và sáng, phản chiếu hình ảnh của Bạch Nhược Linh như một mặt nước lạnh. Ánh  trong đôi mắt , sâu  đo .
Bạch Nhược Linh   cô , giọng nhẹ nhưng rõ ràng:
“Tớ  để ý. Tớ  thích những trò đùa như .”
Tô Tinh Mộng  vẻ như  chọc đúng chỗ,  bộ hoảng hốt, đưa tay ôm ngực:
“Ôi trời, thật á? Sao   nghiêm túc thế? Được ,  . Tụi tớ  đùa kiểu đó nữa là  chứ gì…”
Phải . Các bạn học của cô  “”. Họ chỉ  trêu chọc,  đùa dai… và đặc biệt là  để ý đến cô một cách  “vô tình”.
Ngoài mấy chuyện nhỏ nhặt đó, cô vẫn cố gắng giữ hòa khí. Họ vẫn thường trò chuyện về quần áo, kiểu tóc, chuyện yêu đương giống như những bạn gái ở trường cũ.
“Nhược Linh, áo khoác của  là hiệu gì mà lạ ? Chưa từng thấy bao giờ luôn.”
“Đôi giày da  cũng độc đáo đấy. Chắc rẻ lắm hả? Mua ở  ? Bọn tớ cũng  !”
“Ơ, ở quê   chợ đầu mối mà, đúng ? Bọn    mua  mấy cái kiểu phiên bản giới hạn nông thôn như . Ha ha ha!”
“Nhược Linh, nhiều bạn nam thích  lắm đấy. Sao  chọn đại một  ?”
“Cậu thì  gì. Làm   chọn một cái cây trong khi cả khu rừng đang chờ chứ?”
Trong cái gọi là "hòa thuận",  duy nhất khiến Bạch Nhược Linh để tâm là Nhược Phương Ly.
Hôm , khi cô đến tìmPhương Ly để bàn việc đổi chỗ , cô bạn từng   thiện bỗng trở nên lạ lẫm. Trên khuôn mặt là sự lúng túng, khó xử, thậm chí thoáng chút khinh bỉ và ngại ngùng.
Bạch Nhược Linh  cần  lời giải thích. Chỉ một ánh mắt là cô  hiểu rõ tất cả.
Nụ  mong đợi của cô đông cứng . Rồi cô khẽ  lên và rời ,  một lời.
Kể từ đó, hai    chuyện nữa. Hoàn  trở thành  xa lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-4.html.]
Dù , ở trường học, cũng chẳng  chuyện gì gọi là quá nghiêm trọng. Cô  kể với , bởi vì   đủ vất vả,  đáng để những chuyện vụn vặt  khiến bà lo lắng thêm.
Thứ cô nên quan tâm nhất vẫn là việc học. Dù nhịp học ở hòn đảo   vẻ thoải mái hơn, thì áp lực lớp 12 vẫn hiện hữu từng ngày. May mà lớp học cũng khá sôi nổi. Chỉ cần vài câu  đùa là  thể khiến cả đám  phá lên.
Đôi khi cô  bước  lớp   ai đó hét lớn:
“Con mặt lờ!”
Rồi tất cả  vang  dứt.
Bạch Nhược Linh  hiểu tiếng địa phương, cũng  hiểu trò đùa   gì buồn .  cô vẫn mỉm , tiếc vì   thể hòa .
Thật ,   ai cũng . Trong áp lực thi cử,   lặng lẽ  sách, tập trung cao độ như bước  trạng thái thiền định,    thấy xung quanh.
Như Nhược Phương Ly và nhóm bạn của cô .
Ngược , đám nam sinh thì  ồn ào, lấy việc  chuyện  cách giải tỏa căng thẳng. Ầm ĩ nhất  kể đến hai   ở dãy bàn phía  bên trái—Lục Hoài An và Chu Nam Vũ.
Một  mặt chuột, tai vểnh, một  thì mắt lồi, miệng rộng. Lũ bạn gọi họ bằng biệt danh “Con Gián” và “Cá Tạp”, hai cây hài chính hiệu của lớp.
Khi Bạch Nhược Linh mới đến, Lục Hoài An cũng phấn khích chẳng kém ai, bám riết lấy cô bằng đủ chiêu trò lố bịch. Sau khi  từ chối thẳng thừng vài , cuối cùng   mới chịu buông tha và   với  bạn Cá Tạp  thiết.
Phía  lưng cô, hai   ríu rít như thường lệ:
“Giả tạo quá ! Không chịu  rõ là giảm bao nhiêu tiền.   mà, chỉ để dụ   thôi!   ngây thơ quá, vẫn tin!”
“Thế thì   tăng giá lên chứ!” Chu Nam Vũ  hì hì. “Loại  bắt cá hai tay, các bạn học ,  kiên nhẫn với   nha~”
Bạch Nhược Linh  yên, bất động, giống như một con rối  quên lãng giữa sàn diễn ồn ào.
Lục Hoài An cảm thấy vô cùng oan ức, liền lớn tiếng than vãn với  bên cạnh:
“Không ít  nha! Lần    trả đến tám trăm tệ  đấy. Cậu Chủ Hứa,   xem, như  còn  đủ ?    coi tiền là rác!”
Vừa ,    cố ý liếc về phía Hứa Bảo Nam, đang  lười nhác ở dãy bàn cuối lớp.
Hứa Bảo Nam—vị “vua vô hình” trong lớp.
Cậu  vóc dáng cao gầy, tay chân thon dài, gương mặt điển trai luôn trong trạng thái nửa thức nửa mơ, mang theo vẻ tùy tiện và lãnh đạm. Sự kiêu ngạo,  chút lười biếng    là bản tính, mà là hệ quả của việc  nuông chiều từ nhỏ. Bố   tiền, cái gì    đều  đáp ứng, đến mức sinh  cảm giác  thứ trong đời đều  trong tầm tay.