Cô   lái một chiếc ô tô cổ băng qua những con đường rợp bóng cây ở châu Âu, đến Rome, Florence và nhà thờ Milan... Tất nhiên Liễu Thiên Nghi   đường phố ở Ý chật hẹp đến mức nào.  những tưởng tượng như  khiến cô  cảm thấy cuộc sống  tràn đầy hy vọng.
Trời về đêm dường như lạnh hơn.
Liễu Thiên Nghi  ôn  ảo tưởng của   mặc áo khoác và vội vàng bước .
Thật kỳ quái. Đường  đến bãi đỗ xe hôm nay hình như  tối. Rõ ràng là  đèn đường, nhưng ở hai bên đường  tựa hồ   thấu, đều là một màu đen nhớp nháp. Cô  bỗng nhiên cảm thấy  đang ở trong một thế giới màu đen, chỉ còn  con đường  ánh sáng yếu ớt .
Những cành cây đen nhánh xòe  lộn xộn   trung, tựa như bàn tay khô gầy của  c.h.ế.t  bắt lấy cái gì đó.
Cảm giác    nghẹt thở.
"Sao thế ,   lạnh như thế..."
Nhìn , đột nhiên cô  thấy ở phía   một bóng  màu trắng đang chầm chậm  đến đây.
Đợi ,   ở phía    như thế  đến đây ?
Chắc là do cô  quá đắm chìm trong ảo tưởng nên mới  chú ý.
Nhìn quần áo thì trông  giống với quần áo bệnh nhân màu trắng ở khu nội trú.
Với tinh thần trách nhiệm cao, cô   nhanh hai bước  dứt khoát chạy lên đuổi theo. Cô   thấy một  đàn ông trung niên  50 tuổi. Ban đêm lạnh như  nhưng ông  chỉ mặc quần áo bệnh nhân mỏng manh, cũng  sợ   c.h.ế.t rét!
Liễu Thiên Nghi nghiêm mặt : "Ông ơi,  muộn thế   mà  ông còn  ngoài thế ạ?" Cô  quan sát một lát    như cái s.ú.n.g máy: "Nếu  mới phẫu thuật xong thì  thể còn  yếu. Phải nghỉ ngơi thật  mới đúng! Sao ông   ngoài ? Y tá trực ban  ngăn cản ông ạ?"
Người đàn ông  đầu , run rẩy : "Ơ? Cô y tá, ,  sợ quá..."
"Ông sợ gì ạ?"
Ánh mắt ông  đảo loạn, giọng  trở nên  nhẹ và nhỏ, ông  :
"Ở đây...  quỷ ám ."
Ông    xong những lời ,  bộ thế giới dường như trở nên yên tĩnh.
Sự yên tĩnh biến thành vùng nước đen, lọc sạch  âm thanh, như thể thế giới chỉ còn  hai  bọn họ.
"Ở đây, khắp nơi đều  quỷ..." Ông  bi thương .
Da gà nổi khắp  Liễu Thiên Nghi, giọng cô cứng : "Ông đừng   nhảm. Quỷ ám cái gì chứ? Mà  trời lạnh thế  ông   mang giày?"
Lời trách mắng nghẹn  giữa chừng.
Bàn chân trần của  đàn ông...
Trên ngón chân cái của ông , một sợi chỉ trắng buộc chặt tấm thẻ bài màu vàng.
Là một y tá, Liễu Thiên Nghi  thể  nhận  tấm thẻ đó.
Thẻ tử thi...
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cô lùi  một bước, theo phản xạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-41.html.]
Vẻ mặt  đàn ông đau khổ, ông  chậm rãi : "Cô y tá, ...   đây..."
Liễu Thiên Nghi  chôn chân tại chỗ,  thở run rẩy. Cô  dám , cũng  dám nhúc nhích. Như thể  đóng băng, dù cô   tỉnh táo.
"Cô y tá, cảm ơn cô..." Ông  tiếp tục bước tới, chậm rãi.
Khi Liễu Thiên Nghi dám ngẩng đầu lên  nữa, con đường vắng tanh.
Chỉ còn  một  cô.
Trái tim cô như  sống   một cơn ngừng đập, tay chân tê buốt,  thể run rẩy. Nỗi sợ hãi, như một bóng tối nhớp nháp, lan tỏa từ hai bên đường, buốt giá đến tận xương tủy.
Cô chạy, chạy như điên, đến bên chiếc xe của .
Khi cô định mở cửa xe, một giọng  vang lên từ phía : "Ơ? Chị Thiên Nghi?"
Cô giật   , thở phào nhẹ nhõm. Đó là Bác Sĩ Phương, bác sĩ cấp cứu trực đêm, một  trai cao lớn, tràn đầy "dương khí".
"À, Bác Sĩ Phương."
"Chị  ? Chạy như ma đuổi ." Cậu  , đóng cửa xe .
"Không...   gì..." Cô cố gắng lấy   thở. "À,  định  mua cà phê,    uống ?  mua cho."
"Thật ? Tuyệt vời, cảm ơn chị. Cho em một ly mocha đá nhé."
"Được..."
"Vậy em   ca đây." Cậu  lắc chùm chìa khóa trong tay.
"Ừ..."
Liễu Thiên Nghi cúi đầu, tay run run mở cửa xe.
Bất chợt, một cái gì đó lướt qua tầm  ngoại vi của cô.
Liễu Thiên Nghi giật   phắt ,  chằm chằm  bóng lưng  bác sĩ...
Chờ , tại ... tại    cũng  mang giày?
Và tại ,  ngón chân     một tấm thẻ vàng đang đung đưa?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Liễu Thiên Nghi vội vã lao  xe, tay run rẩy khởi động.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy  ?
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu cô—
Chẳng lẽ...   gặp ma?
Khi Liễu Thiên Nghi về đến nhà, cô thấy Từ Mục Hiến đang  chuyện với một  đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.
Sau khi Trương Bân tự giới thiệu và đưa thẻ ngành, ông nhận thấy vẻ mặt bơ phờ, quầng thâm mắt của cô gái   gì đó  bất thường.