"Cô điên  ? ...    g.i.ế.c .  cúp máy đây."
"Không! Em g.i.ế.c ! Chị  em  ! Em  g.i.ế.c ! Em  g.i.ế.c ! Em gái, nếu em  g.i.ế.c , em sẽ chết!!!"
Bạch Nhược Linh tắt máy, tay run rẩy dữ dội.
Nước mắt trào .
Dũng khí  nhen nhóm  tan biến.
"Hức hức..." Cô ôm chân , phiền c.h.ế.t  , phiền c.h.ế.t  ! Đồ tâm thần dọa ...
Cô vội gọi cho , nhưng  ai  máy...
Sau khi cúp máy,  nhắn tin: "Nhược Linh, hôm nay  tăng ca. Con ngủ sớm nhé."
Lần cuối cùng. Đây là  cuối cùng.
Cô sợ hãi, thầm thề: Ngày mai... ngày mai cô sẽ đến chỗ  !
Cô   chùa. Cô  chịu  nữa !
Không đúng... Có gì đó  đúng...
Trời âm u. Lại mưa. Mọi thứ giống như ngày  cầm ô .
Chỉ khác là bàn ăn  còn bữa sáng quen thuộc.
Từ hôm đó, cô  còn gặp  nữa.
Chiếc ô trắng lẻ loi dựa  tủ giày. Còn chiếc ô đen  cầm ,  bao giờ trở về...
Bạch Nhược Linh ngủ đến 10 giờ mới dậy. Cô lờ đờ  đồng phục, đến bàn ăn,  chằm chằm  đống bánh ngọt.
Tất cả đều  hỏng.
Những chiếc bánh vàng óng, trắng nõn, giờ đầy lông và nấm mốc. Đen, xanh, trắng, vàng. Một mớ màu sắc kinh tởm. Như thể những chiếc bánh  bệnh, chen chúc mọc  những đóa hoa xù xì, khiến   mất hết cảm giác thèm ăn. Cô chạm  một chiếc bánh, chất lỏng sền sệt màu nâu vàng chảy , kèm theo mùi thối ngọt.
Bánh ngọt để một tuần ,  cô  động đến.
 mà, bánh ngọt mới để một tuần mà  hỏng như thế  ?
Tờ giấy note  bàn cũng phủ một lớp bụi mỏng.
Cô xoa đầu,  thể hiểu nổi cảm giác khó chịu và bế tắc . Lúc  cô nghĩ do học hành mệt mỏi, nhưng giờ cô   .
Cô như biến thành chuột, chạy vòng tròn trong bánh xe. Cảm giác cô độc,  nhồi nhét, lặp  lặp , khiến cô sợ hãi.
Mẹ thật sự bận như  ? Vẫn  về...
Lần cuối gặp  là khi nào? Hình như  đang ngủ, nên hai    chuyện.
...
...
Bạch Nhược Linh chợt nhớ, dù   về, cô cũng   thấy mặt ?
Một ý nghĩ lóe lên—
Người   giường,  thật là  cô?
Ý nghĩ  xuất hiện, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô cứng đờ. Cô nhớ đến tiếng mở cửa tối hôm đó.
Là ai? Ảo giác của cô?
Hay  ai đó lén  nhà?
Mồ hôi lạnh chảy xuống mặt cô. Cô sợ đến mức  thể động đậy.
Bữa sáng đó từ  ?
Sao cô  ăn mà  nghi ngờ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-47.html.]
Dù  bận đến , cũng  bao giờ  lâu như !
Hôm nay... thứ mấy? Sao lịch  là thứ Năm?
Sao  là thứ Năm? Cô   học mấy ngày . Phải hơn 5 ngày...
Chủ nhật ? Hôm nay  là Chủ nhật!   cô  mặc đồng phục đến trường?
Cô run rẩy nhắn tin cho : [Mẹ,  về nhà một lát  ? Nhà   chuyện.]
Mẹ trả lời nhanh:
[Hôm nay  tăng ca, con ngủ sớm nhé.]
Mặt cô trắng bệch, gõ nhanh: [Nhà  trộm... Con sợ lắm. Mẹ về !]
2 giây —
[Hôm nay  tăng ca, con ngủ sớm nhé.]
Bạch Nhược Linh  chằm chằm dòng chữ giống ,  gõ:
[Mẹ, con sắp c.h.ế.t !]
[Hôm nay  tăng ca, con ngủ sớm nhé.]
"A—!" Bạch Nhược Linh hét lên, ném điện thoại xuống đất. Da gà nổi lên khắp ...
Đây    trả lời. Cái máy kỳ quái nào trả lời cô?
Mẹ cô ?!
Cô nhặt điện thoại, gọi cho bạn .
"Thuê bao quý khách  gọi  liên lạc ..."
Tin nhắn của Yến Tử gửi đến: [Nhược Linh, tớ đang tự học. Sao thế?]
Bạch Nhược Linh như vớ  cọng rơm: [Yến Tử,  báo cảnh sát giúp tớ  ? Mẹ tớ mất tích !]
1 giây , Yến Tử trả lời: [Tớ cũng nhớ , bảo bối.]
Da đầu Bạch Nhược Linh tê dại.
Không  Yến Tử!!!
Những câu giống . Không  Yến Tử!
Người  chuyện với cô    cô, cũng   Yến Tử!
Cô mở cửa, chạy xuống tầng.
Lúc , cô chỉ  thể nhờ Cảnh sát Trương giúp đỡ.
"Chú Trương! Chú Trương!" Cô chạy xuống tầng, đập cửa nhà Trương Bân một cách đau khổ: "Chú Trương, cứu mạng!"
 mắt mèo đen kịt, trong nhà   tiếng động— Trương Bân   nhà.
"Nhược Linh?" Diệp Tinh Du ở tầng  mở cửa, nhanh chóng chạy lên, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì ?"
Cô nín ,   hổ.  lo cho , cô bất chấp ân oán, thút thít : "Cậu...  báo cảnh sát giúp tớ  ? Mẹ tớ mất tích ! Điện thoại tớ cũng...  vấn đề..."
Cô     quỷ ám.
Diệp Tinh Du đáng ghét, nhưng cô   truyền vận xui cho .
Trong hành lang tối tăm, Diệp Tinh Du  cô, mặt  kỳ lạ.
Giống biểu cảm  cửa nhà cô hôm đó.
"Sao? Cậu  nghĩ tớ giả vờ ?" Bạch Nhược Linh tức giận , lau mặt,   xuống tầng: "Nếu  giúp tớ, đừng cản đường. Tớ  tìm  Hiến!"
"Tớ giúp !" Diệp Tinh Du cản cô, hạ giọng: " tớ để điện thoại ở nhà. Cậu  theo tớ. Tớ báo cảnh sát giúp ."