Diệp Tinh Du nuốt nước bọt, nổi da gà. Như đang lạc một giấc mơ hoang đường.
Cậu về hướng dòng , thấy điểm cuối! Cậu về phía , cũng thấy điểm cuối.
Diệp Tinh Du kinh hãi. Cậu bao giờ thấy nhiều như ! Và tất cả đều im lặng.
Tò mò, bước lên vỉa hè, theo hướng họ . Cậu xem họ đang gì.
Càng , càng nghiêm túc. Con đường dường như điểm cuối, và dòng cũng .
Không ai . Họ ngước mặt xám xịt, vô cảm, miệng hé, chậm rãi di chuyển.
Đi theo dòng vài trăm mét, Diệp Tinh Du dừng .
Cậu bắt đầu sợ hãi.
Nỗi sợ cái chết, bản năng của loài. Cậu thể tiếp!
đang ở ? Hai bên đường là những tòa nhà thấp tầng màu xám, giống khu dân cư, nhưng dấu hiệu gì.
Cậu nhận nơi . Rẽ qua tiệm bánh ngọt là trung tâm thương mại, đúng ? Dù thường , vẫn nhớ mang máng.
Hẳn là nhiều quán ăn đồ nướng, KTV, trung tâm thương mại lớn nhất... Ở đó, thể mua khăn quàng cổ cho Bạch Nhược Linh...
đây là ?
Sao các tòa nhà cũ nát và thấp thế ? Câu đối dán cửa vàng úa, bao nhiêu năm ... Chữ đó như chữ Hán, nhưng cũng như ký tự kỳ quái.
Thời tiết âm u... Không ánh nắng. Trên trời, một con chim.
Tại thứ yên tĩnh như ?
thế. Quá quái dị, quá yên tĩnh... Yên tĩnh đến mức chỉ thấy tiếng thở dốc và tim đập của .
Cậu nhận điều gì đó .
Những kỳ lạ và đông đúc mặt . Họ... chẳng lẽ thở?
Trong khí u ám, hoảng sợ, mặt trắng bệch.
vẫn từ bỏ, đến gần rìa dòng .
Trước mắt là một đàn ông xí, mập mạp. Quần áo ông phủ đầy bụi đất, như kéo từ lòng đất.
Cổ họng nghẹn . Cậu đưa tay đến mũi đàn ông...
Ba giây , rụt tay , mặt trắng bệch.
— Người đàn ông thở!!!
Cậu còn nghi ngờ gì nữa, vì tất cả đường đều thở...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-49.html.]
Đột nhiên, đàn ông thở .
Diệp Tinh Du giật , lùi hai bước. Ngay đó, khuôn mặt của tất cả , dù đang hướng về phía hoặc ngước lên trời, tròng mắt xám như cá chết, di chuyển một góc kỳ quái và đồng loạt !
Da đầu Diệp Tinh Du nổ tung, chạy!
Cậu chơi bóng rổ và bóng chày quanh năm, cao và chân dài, chạy nhanh. hiểu , dù nhớ chỉ vài trăm mét, vẫn chạy về !
Chân càng lúc càng nặng. Cậu cảm giác như chạy hàng nghìn mét. Cậu dừng , hai tay chống đầu gối, phổi sắp nổ tung. Xung quanh vẫn là những tòa nhà thấp và rách nát, cùng đám chen chúc.
Cậu thở hổn hển, dám sang ! cảm giác hàng nghìn con mắt chằm chằm vẫn rõ ràng.
Cậu tuyệt vọng ngẩng đầu lên, con ngươi co rút .
Trước mặt , cách 20 mét, một bà cụ mặc đồ đỏ ?!
Trong bóng tối u ám và xám xịt, bà cụ mặc đồ đỏ, chói mắt. Bà cụ đôi giày đỏ cũ nát. Mặt bà cụ trắng vàng, đầy nếp nhăn. Đôi mắt bà cụ mơ màng . Mái tóc hoa râm bù xù, bay trong gió.
Giống như những , lặng lẽ xuất hiện mặt .
"Bà..." Cổ họng khô khốc, .
Lúc , dù Diệp Tinh Du thần kinh thép và bạo dạn đến , cũng đến một nơi nên đến!
Lông tơ dựng , m.á.u dồn đến cơ bắp, sẵn sàng chạy trốn.
Thấy vẻ kinh hãi mặt , bà cụ nhếch mép lạnh, giọng khàn khàn vang lên: "Sợ cái gì? Ta vốn dĩ gọi . Đồ ngốc, theo bọn chúng gì?" Bà cụ xoay , thúc giục: "Mau theo rời khỏi đây ngay."
"Bà... bà là ai? Tại tin bà?" Cậu nghi hoặc hỏi.
"Hừ..." Bà cụ khịt mũi: "Đồ nhát gan, còn giả bộ mạnh miệng, sắp tè quần chứ gì. Tin thì cũng chẳng còn đường nào khác để chọn, ?"
Diệp Tinh Du cứng họng.
là còn lựa chọn nào khác, chỉ thể bước theo bà cụ.
Bà cụ bước , thoạt chậm rãi, nhưng dù Diệp Tinh Du cao lớn, sải chân dài cũng thể nào đuổi kịp.
Bà cụ cứ giữ cách hai mươi mét, thong thả tiến về phía .
"Cậu theo bọn chúng gì?" Giọng bà cụ vọng , chút hài lòng.
"... tò mò..."
"Hừ, tò mò hại . Nếu kịp thấy, xong đời ."
Chưa đầy mười phút, tiệm bánh ngọt quen thuộc và những tòa cao ốc hiện mắt.
Cậu vội vàng hỏi: "Bà ơi, những lúc nãy... họ..."
Bà cụ lạnh lùng đáp: "Lo cho bản , quan tâm đến họ gì."
Trong đầu Diệp Tinh Du ngập tràn câu hỏi, nhưng chỉ chọn hai điều quan trọng nhất: "Tại họ thở? Họ... c.h.ế.t ?"