"Vậy, nếu  chết...  cũng sẽ biến thành những  mặt cá c.h.ế.t  ?"
"Đừng vội nghĩ đến chuyện c.h.ế.t chóc. Chỉ cần   ý chí sống mạnh mẽ,  sẽ sống sót. Nếu    mất hy vọng,  sẽ chết."
"  sống!" Diệp Tinh Du vội vàng : "   chết!"
"Vậy thì   tránh xa những nơi   . Giấc mơ cận tử, dù gọi là mơ, nhưng nó là một  gian  tạo  từ ký ức. Một khi  bước  khu vực   , nếu ký ức  đủ thông tin về nơi đó, nó sẽ  coi là nguy hiểm—giống như nơi  ." Bà cụ trừng mắt  : "Bước  đường luân hồi coi như  may mắn. Vì đó  là  .  nếu  vô tình lạc  cấm địa... Hừ." Bà cụ   hết, chỉ bĩu môi: "Được . Ta   là   ngoan ngoãn ở đây chờ  đến cứu. Đừng tự tìm đường chết!"
Nói xong, bà cụ áo đỏ   biến mất   trung.
Trong chớp mắt, thế giới tĩnh lặng  trở nên ồn ào,   đường và đèn đường xuất hiện trở . Xe cộ và những  bán hàng với khuôn mặt nhợt nhạt cũng xuất hiện... Ồn ào và náo nhiệt. Diệp Tinh Du nắm chặt chiếc bánh ngọt trong tay,  ngây  giữa ngã tư.
Cậu  những   đường , kinh hãi tột độ—
Khuôn mặt của   đường và những   trong xe đều kỳ lạ... Những khuôn mặt trắng bệch, rõ ràng là   bằng giấy. Trên giấy vẽ những khuôn mặt tròn trịa màu đỏ. Giống như...
Giống như những hình nhân giấy trong cửa hàng bán đồ mã?
 . Càng  kỹ,  càng thấy rõ,  ánh đèn đường, làn da mờ ảo của họ dần trở nên trong suốt  biến mất. Lẽ nào, da thịt của họ đều  bằng giấy?!
Những hình nhân giấy mặc quần áo giấy, chỉnh tề, đảm nhận các vai trò khác  trong thành phố.
Cậu rùng , cúi  bên lề đường, suýt nôn.
Cậu cố nén nỗi sợ hãi, lê bước về phía trường học, đầu đau như  nổ tung.
Trên đường , dù  bộ  xe buýt, xung quanh   là những hình nhân giấy kỳ dị. Người thì mặc đồng phục học sinh,  thì là nhân viên công sở  tan ca... Cậu  bao vây bởi những hình nhân giấy quái dị,  dám ngẩng đầu.
Hồn xiêu phách lạc,  về đến khu chung cư Lâm Đường, nhưng  dám lên nhà. Nếu Bạch Nhược Linh cũng là hình nhân giấy,  sẽ gục ngã ngay tại chỗ.
Cậu  ngây   lầu, cho đến khi bà Vương ở tầng 4  ngang qua.
"Này,  học sinh. Sao   nhà?"
Cậu  đầu, kinh ngạc nhận  bà Vương   hình nhân giấy, mà là  thật như .
Cảm nhận  ánh mắt kỳ lạ của , nhưng bà Vương  hỏi nhiều, chỉ dặn dò vài câu   nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-51.html.]
Một lúc , Diệp Tinh Du đột nhiên cảm thấy le lói hy vọng,  kiềm chế nỗi sợ, gõ cửa nhà cô gái.
Cửa mở,  ánh đèn vàng ấm áp, một thiếu nữ xinh  như bước  từ tranh vẽ. Cô   hình nhân giấy.
Diệp Tinh Du vui mừng nhưng bối rối.
Tại  cô và bà Vương   hình nhân giấy?
Cậu   những món đồ ăn vặt và chiếc khăn quàng cổ trong tay ...
Liệu chúng  thật ? Hay cũng chỉ là giấy? Trên đường đến đây,   thử ăn một miếng. Vị ngọt mát của bánh mousse vẫn y hệt...
Giống như trong mơ,  vẫn ăn  thịt kho tàu, hương vị  hề  đổi. Cậu  khổ.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy  ?
Lẽ nào Bạch Nhược Linh và bà Vương cũng sẽ biến thành  giấy, chỉ là cần thêm thời gian?
Ở phía đối diện, Bạch Nhược Linh mời : "Cậu  nhà  chút ? Tớ pha  cho ."
"Không,  cần ." Cậu      đối mặt với cô như thế nào.
Cậu nhớ  thường   "ngây thơ c.h.ế.t  , chẳng giấu  chuyện gì", quả đúng là . Cậu  thể nào giấu Bạch Nhược Linh chuyện . Có lẽ chỉ cần cô hỏi vài câu,  sẽ lỡ miệng ngay.
Đôi mắt xinh  của cô gái  : "Cậu  chuyện gì buồn ? Sắc mặt  tệ quá."
Diệp Tinh Du bỗng trở nên lúng túng. Cậu nên  thế nào đây? "Xin , tớ sắp c.h.ế.t . Nên bây giờ  chỉ đang sống trong giấc mơ của tớ thôi"?
Lúc   mới nhận   còn quá nhiều câu hỏi  kịp hỏi bà cụ kỳ lạ .
Trong cơn hoảng loạn,   linh tinh vài câu  bỏ chạy.
Cậu ,  trông  khả nghi. Thôi thì để ngày mai . Ngày mai  nhất định  tìm bà cụ đó để hỏi cho  lẽ.
Ngày hôm , lớp học  là  giấy. Dưới ánh mặt trời chói chang, họ trông càng quái dị đến rợn .
Mồ hôi lạnh túa  khắp  . Cậu  thể thấy rõ ràng từng  bạn học ở đây đều khác biệt— giấy vàng,  giấy trắng. Người thì mặt tròn hồng hào,  thì đeo kính tre trông  lịch sự...
Cậu liếc mắt là nhận  ngay  bạn mập mạp với đôi mắt to tròn , chắc chắn là con lai Canada và Bồ Đào Nha trong lớp.